Editor: BlueSS
Beta-er: Huệ Lê Thị
------------------------
Ngay từ đầu Úc Lan còn cảm thấy không phục, trong lòng thầm nghĩ, không phải chỉ là nấu chín thôi sao, cũng đem cắt ra rồi bỏ vào nồi xào, vậy tại sao món bà xào lại khó ăn như vậy được chứ?
Sau đó bà lấy đũa gắp một miếng, nếm thử tác phẩm vĩ đại này.
- - Làm phiền rồi.
Ngoài mặt gió êm sóng lặng, Úc Lan bình tĩnh lau miệng, giống như không có việc gì buông đũa xuống.
"Nơi này các con quen thuộc, chúng ta đi nhà ai ăn?"
U U đang ôm ly nước uống ừng ực, nghe thấy đi ăn nhà khác, đôi mắt bé lập tức sáng lên.
"Nhà ba Chu Chu! Con thích ba Chu Chu!"...... Nấu cơm!
Nhìn thấy con gái bò tường dứt khoát như vậy, đứng ở một bên, người bố già cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không thể nói gì.
Rốt cuộc thì ông cũng cảm thấy bố Chu Chu nấu cơm rất ngon.
Vì thế một nhà bốn người rời khỏi căn nhà gỗ xa hoa, chuẩn bị đi tới căn nhà nhỏ của người ta ăn chực.
Đường đi xuống núi gập ghềnh, Cố Diệu Diệu đi ở phía trước, Cố Khải Châu nắm tay U U đi ở phía sau, Úc Lan đi ở giữa lại cảm thấy hình như mình nên làm cái gì đó, thế là rất tự nhiên dắt tay Cố Diệu Diệu.
[...Đọc full tại dembuon.vn]
Ý nghĩ ngây thơ thiện lương của đứa nhỏ làm cho mấy người lớn đang đứng đó cảm thấy trong lòng cũng mềm mại, nhưng mà chưa đến hai phút thì, bé gái mắt đỏ hoe tiến lên một bước, chuẩn bị đem cá nhỏ trong túi thả ra, giây tiếp theo ——
Bé gái trượt chân, cả người và cá cùng nhau rơi vào trong suối nhỏ.
"...... Kêu em đi thả cá nhỏ chứ không phải đem bản thân em phóng sinh!!!"
Cố Diệu Diệu một bên kéo em gái ngốc bị dìm dưới nước ra, một bên vô cùng đau đầu nói.
"Hu hu......" Bé gái quần áo ướt đẫm đáng thương nói: "Chị ơi ôm em......"
Nhìn thấy cảnh này không khỏi làm mọi người cảm thấy dở khóc dở cười, mẹ Chu Chu bỗng nhiên cảm thấy ——
Cái này......
Ao ước, hâm mộ gì đó......
Cái này có chút khó nói nha.
23.11.2021