Editor: Gin
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt
------------------------
Động tĩnh của máy bay trực thăng quá lớn, người trong Cố gia đều bị tiếng động này thu hút ra ngoài.
Cố Diệu Diệu kinh ngạc nhìn máy bay trực thăng cách vạch xuất phát không xa, cạnh đó có một ông lão đang mỉm cười hiền lành, Cố Diệu Diệu nhớ rõ đó là ông lão đi theo Ung Trạch trong lần đầu tiên gặp mặt.
Úc Lan cũng theo ra ngoài, tầm mắt bà ấy đảo qua đảo lại giữa máy bay và Ung Trạch.
"Quấy rầy rồi."
Cậu khẽ gật đầu.
"Lần trước quá mức vội vàng, hình như đã khiến mọi người có hiểu lầm gì đó, cháu đã mang Miên Miên về, mọi người không cần lo lắng."
"..."
Bây giờ Úc Lan không còn chút hứng thú nào với Miên Miên nữa, bà chỉ muốn biết người này làm cách nào lại lái máy bay hạ cánh trong sân nhà người khác ở khu biệt thự, bảo vệ đâu? Không ai ngăn cản người này chút nào hết hả??
Hình như đã nhìn ra nghi hoặc trong lòng bà ấy, Ung Trạch giải thích:
"Xin yên tâm, máy bay này có đầy đủ giấy tờ thủ tục cần thiết theo đúng quy định."
"Còn nữa, căn biệt thự bên cạnh nhà dì này, mấy ngày hôm trước gia đình cháu đã mua lại rồi ạ."
Úc Lan:......
Bà đã nói mà, không thì sao người này có thể tùy tiện ra vào khu biệt thự được bảo mật tuyệt đối như vậy được chứ!
Từ từ, giọng điệu của cậu ta thật kỳ lạ, tại sao mua biệt thự mà cậu ta lại nói cứ như thể đang mua cải trắng ngoài chợ thế hả? Cái kiểu nói khoe mẽ này sao nghe xong lại có chút muốn đánh người?
Tiểu U U ngốc manh hoàn toàn không nghe ra giọng điệu khoe khoang giàu sang gì gì đó, bé chỉ chớp chớp đôi mắt to, vui vẻ hỏi:
"Anh ơi, biệt thự đó là nhà mới của anh sao?"
Ung Trạch gật đầu.
"Oa——" U U hoan hô, "Vậy U U sẽ có thể thường xuyên sang nhà anh chơi có phải không?"
Ung Trạch ngồi xổm xuống đất, thay bé gỡ xuống cọng cỏ dại nho nhỏ dính trên đỉnh đầu.
"Có lẽ anh sẽ không thường xuyên ở lại nơi này."
Cố Diệu Diệu đứng bên cạnh bị ánh sáng chói lóa trên người tên thổ hào* này chói sắp mù mắt.
*Thổ hào: nhà giàu mới nổi vun tiền như rác.
Mặc dù Ung Trạch nói bản thân có lẽ không thường xuyên ở lại chỗ này, nhưng suốt mấy ngày sau đó, mỗi khi Việt Minh từ bên ngoài về đều có thể nhìn thấy cảnh tượng Ung Trạch, Miên Miên và U U cùng nhau vui vẻ chơi đùa trong vườn.
Hơn nữa những hiểu biết của hắn về thứ gọi là yêu quái này cũng đã thay đổi hết lần này đến lần khác.
- - - Ngày đầu tiên, lúc hắn quay về thì đã thấy bọn họ đang chơi đùa rất chi là vui vẻ, U U đang đóng vai giáo viên, Ung Trạch và Miên Miên vào vai học sinh nghiêm túc ngồi nghe U U giảng bài.
- - - Ngày hôm sau, có lẽ U U vào vai nhà tạo mẫu tóc, bởi vì bé đã cột tất cả phần lông trên đầu Miên Miên thành ba chùm khác nhau, trên đầu Ung Trạch lại có bốn chùm.
- - - Ngày thứ ba, lúc hắn làm bài tập về nhà xong, đưa mắt nhìn ra vườn thì thấy Ung Trạch đang ung dung ngồi trên mặt cỏ, còn U U đang vô cùng chuyên chú sơn móng tay cho anh ta.
Việt Minh nghĩ rằng, nếu tất cả những chuyện này đều vì mục đích cuối cùng là ăn thịt U U thì tên Ung Trạch này quả thật là đã bỏ ra không ít tâm tư rồi.
Còn nếu không phải vì muốn ăn thịt U U, vậy tên kia làm thế có mục đích gì chứ?
Việt Minh nghĩ không ra.
"Anh Ung Trạch."
U U đang chơi trong vườn đột nhiên hạ giọng, giống như là muốn thầm thì điều gì đó.
"Anh có cảm giác được hay không, anh Việt Minh hình như rất thích anh đó?"
Ung Trạch:...... Cậu hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
"Anh ấy vẫn luôn nhìn anh!" U U giống như đã phát hiện được một bí mật rất lớn, suy bụng ta ra bụng người mà đoán mò, "Chắc chắn anh ấy cũng cảm thấy anh rất xinh đẹp! Muốn ngắm anh nhiều một chút!"
Ung Trạch không nói gì.
Cậu cảm thấy có lẽ U U không đoán ra, nguyên nhân Việt Minh luôn đi theo phía sau nhìn chằm chằm bọn họ, đại khái có lẽ là vì sợ bản thân cậu ta không chú ý một chút thì U U sẽ bị cậu ăn mất.
"Nhưng mà tại sao anh ấy lại không ra đây chơi với chúng ta?"
Cái đầu nho nhỏ U U tràn ngập sự hoang mang tột độ.
"Mọi người cùng nhau chơi, nhất định sẽ càng náo nhiệt, càng vui vẻ hơn."
Miên Miên đang ăn cỏ bên kia liếc nhìn cậu trai đang đứng bên cửa sổ, nó chớp chớp mắt, nhẹ nhàng be một tiếng, giống như là đang gọi ai đó.
Không ngờ rằng Việt Minh sau khi nghe âm thanh này lại ngẩn người, sau đó vô cùng dứt khoát, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đóng nửa bên cửa sổ lại.
Miên Miên:......?
Sáng sớm hôm sau, U U nghe dì Trương nói với Úc Lan, thứ hai tuần sau bà ấy muốn xin nghỉ phép nửa ngày.
"...... Hôm đó là sinh nhật của Tiểu Minh." Dì Trương khẽ mỉm cười, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng tràn ngập ôn nhu:
"Mấy năm trước đều không thể tổ chức cho nó một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng, năm nay vất vả lắm đứa nhỏ này mới ở bên cạnh tôi, nên tôi muốn mua cho nó một cái bánh kem, đơn giản chúc mừng một chút."
Úc Lan đáp lời:
"Nửa ngày làm sao đủ? Ngày mai tôi sẽ tặng đứa nhỏ ấy một bao lì xì, chị dẫn nó đến Disney chơi một lần đi, sau đó hai mẹ con lại cùng nhau ăn một bữa thật ngon, sinh nhật của đám trẻ con, phải náo nhiệt một chút thì mới được."
"...... Không cần không cần, mỗi năm đều có sinh nhật mà, mua một cái bánh kem ăn mừng là được rồi, không cần bao lì xì gì đâu......"
Hóa ra là sắp đến sinh nhật của anh Việt Minh nha.
Cả ngày hôm đó, U U đều đang thở ngắn than dài, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ hỏi Miên Miên:
"...... Anh Việt Minh tổ chức sinh nhật, tớ phải tặng quà gì bây giờ?"
Miên Miên mở to đôi mắt nhỏ đầy vô tội, vừa nhép nhép miệng nhai cỏ vừa nhìn bé.
Có lẽ trên khuôn mặt nhỏ của U U viết quá rõ mấy chữ bé đang rất là ưu sầu, cho nên Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đều sôi nổi vây lại tìm hiểu xem chuyện gì mà lại khiến cô bạn nhỏ phiền lòng đến thế.
"...... Chỉ là chuyện này?"
Cố Diệu Diệu vô cùng khinh thường.
"Em hỏi xem người ta thích cái gì thì mua cho người ta cái đó là được."
Thẩm Tịch Xuyên: "Tặng quà là phải xem thành ý của người tặng, em làm như thế có khác gì trực tiếp đưa tiền cho người ta chứ?"
U U gật đầu, buông tay ra:
"U U cũng không còn tấm vé màu đỏ*, không có tiền để đưa cho anh ấy."
*Tờ 100 tệ của Trung Quốc có màu đỏ.
Có lẽ là do từ nhỏ U U được người khác cho tiền đều là 100 tệ nguyên, cho nên trong mắt bé những tờ tiền màu khác đều không được xem là tiền.
Nhưng Cố Diệu Diệu cũng không biết Việt Minh thích thứ gì, cô cũng chưa từng giao tiếp với đứa nhỏ hơi tự bế kia.
"U U! Mọi người đang chơi cái gì vậy!? Anh cũng muốn chơi!"
Sầm Tùy tham gia trại hè trở về đi ngang qua nhà họ Cố, đang đứng bên ngoài cửa rào điên cuồng vẫy tay với U U, ba chân bốn cẳng chạy về nhà cất hành lý xong lập tức chạy đến tham gia náo nhiệt.
"...... Mua đồ chơi đi!" Bàn tay Sầm Tùy vung lên, vô cùng tự tin nói, "Không có đứa bé trai nào là không thích đồ chơi cả!"
U U chống nạnh: "Anh Việt Minh cũng không có ham chơi như anh! Anh ấy chỉ thích học tập thôi!"
Thấy U U bảo vệ Việt Minh như thế, Sầm Tùy rất là không vui.
Bỗng một bài hát vang lên trong đầu Cố Diệu Diệu: Rốt cuộc là bạn có bao nhiêu anh trai tốt ~~
Một lát sau, Sầm Tùy lại đề nghị tại sao không âm thầm chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật cho Việt Minh, như vậy mọi người cũng có thể cùng ăn bánh sinh nhật với cậu ta.
Cố Diệu Diệu trợn mắt, nói hắn chỉ đơn thuần là muốn ăn bánh sinh nhật mà thôi, Sầm Tùy lập tức quay đầu phản bác.
Suy nghĩ của U U cũng bị Sầm Tùy làm ảnh hưởng, quấn lấy Thẩm Tịch Xuyên nói bé muốn ăn bánh kem vị dâu tây.
Cuối cùng bánh kem vị gì đã nhanh chóng được quyết định xong, nhưng việc tặng quà thì mọi người mồm năm miệng mười đóng góp ý kiên hồi lâu cũng không thể thống nhất được.
Mà cùng lúc đó ——
Người bạn nhỏ sắp được mọi người tặng quà kia hoàn toàn không hay biết gì cả, vẫn đang lén lút đứng sau cửa sổ nhìn cảnh tượng vui vẻ trong vườn.
Sâu trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là sự trống rỗng và tịch mịch như một góc khuất nào đó bị ánh nắng mặt trời bỏ quên.
Ở nơi mà cậu ta không nhìn thấy, Miên Miên đang lẳng lặng chăm chú nhìn cậu.
Buổi tối hôm đó, Việt Minh ngủ trên một chiếc gối đầu ướt đẫm nước mắt.
Trong mơ, ánh mặt trời chói mắt, U U và bạn bè của bé đứng dưới ánh nắng ấm áp, cùng nhau cười đùa vô cùng vui vẻ.
Mà cậu ta lại lẻ loi đứng ở một góc khuất cách đó không xa nhìn bọn họ, không một ai nói chuyện với cậu, cậu ta cũng không dám tiến lên bắt chuyện với mọi người.
Giấc mơ kia quá mức chân thật, lúc Việt Minh tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình đã đẫm nước mắt.
"Tiểu Minh, thức dậy đi."
Sáng sớm 6 giờ, mẹ cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa.
"Bắt đầu từ hôm nay con phải tham gia thêm một lớp học bổ túc nữa, nhanh dậy rửa mặt ăn cơm, nếu không sẽ lỡ xe buýt đó."
"...Dạ."
Việt Minh đưa tay lau lung tung lên mặt, không muốn mẹ cậu nhìn ra dấu vết gì đó.
Nhưng mà khi thoáng nhìn qua, ánh mắt cậu dừng ở nửa bên cửa sổ kia.
Cậu ta vô cùng cẩn thận đẩy cánh cửa ra, một đóa tường vi mang theo sương sớm lẳng lặng nằm bên bệ cửa sổ phòng.
Khiến Việt Minh càng thêm không ngờ tới chính là, liên tiếp năm ngày, sáng nào tỉnh lại cậu ta cũng nhìn thấy một đóa hoa tường vi yên tĩnh lại thần bí nằm ở vị trí kia.
Mỗi ngày đều để dành như thế, không bao lâu sau trong chai nhựa nhỏ trên đầu giường cậu đã để đầy hoa tường vi.
- - -Chẳng lẽ có người cố ý để mấy đóa hoa ở đây?
- - -Là...cho hắn sao?
15/10/2021