Lê Nguyệt Nghi vội vàng giải thích: “Mẹ, con không sao đâu ạ, con phải đợi chị xuống chứ ạ! Đừng trách chị, cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu ạ.”
Nói rồi, cô ta tỏ ra ngoan ngoãn cầm ly sữa và đặt lên bàn phía trước mặt Lê Sở Hề.
“Chị ơi, sữa của chị đây ạ, chị mau uống đi.”
Lê Sở Hề trả lời một cách qua loa nhưng vẫn rất nhẹ nhàng: "Cảm ơn em."
“Nguyệt Nghi quả là một đứa trẻ chu đáo và hiểu chuyện.”
Cố Vân Phương nhìn Lê Nguyệt Nghi bằng ánh vô cùng âu yếm, nhưng bà ta lại dùng ánh mắt bất mãn để nhìn Lê Sở Hề.
Tuy vậy, trong đầu Lê Sở Hề bây giờ đang chìm trong việc phải tiếp tục đến trường đi học, do vậy, cô cũng chẳng có hơi sức đâu để để tâm đến mấy câu chuyện ngoài lề kia. Cô ngồi xuống trước mặt ba người họ với vẻ mặt bơ phờ và lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đang ăn món trứng muối, Lê Gia Minh bỗng nói: "Sở Hề, ba đã chuyển Nguyệt Nghi đến học ở một nơi mới, đó cũng là trường con đang theo học. Hôm nay là thứ hai, cũng là ngày khai giảng. Nguyệt Nghi mới chuyển đến nên mọi thứ chắc hẳn sẽ rất mới lạ với con bé, không tránh khỏi sự bỡ ngỡ, bởi vậy, con làm chị, con phải dành thời gian ra giúp con bé làm quen với môi trường và những con người mới nhé. Hãy chăm sóc con bé nhiều nhát có thể con nhé!"
Lúc đầu, khi biết sự xuất hiện của Lê Nguyệt Nghi trong gia đình, cô rất sợ bản thân mình bị bỏ rơi. Khi Lê Gia Minh và Cố Vân Phương quyết định nhận Lê Sở Hề làm con nuôi và coi cô làm chị gái của Lê Nguyệt Nghi. Bọn họ còn nói cô là con gái đầu lòng của họ, cũng cần phải có sự ưu tiên, vì thế Nguyệt Nghi nên là em gái.
Lúc đó chính bản thân cô cũng thấy rất cảm động.
Nhưng dần dần, cô cũng bắt đầu nhận ra, em gái chỉ là cái cớ để bọn họ dồn hết sự quan tâm hay thiên vị đến cho người em gái Nguyệt Nghi này.
Sau cùng thì chị gái cũng phải nhường nhịn em gái trong mọi việc.
Đôi mắt của Lê Sở Hề lóe lên, cô đáp: "Con hiểu rồi ạ."
Ăn được một lúc, cô đang định uống sữa thì chợt nghe Lê Nguyệt Nghi nói: “Ba mẹ, con có chuyện muốn bàn với hai người."
Cố Vân Phương nhẹ nhàng nói: "Có việc gì thì cứ nói với mẹ."
Lê Nguyệt Nghi đáp: "Con muốn, có thể đừng công khai chuyện chị không phải con ruột của nhà họ Lê không? Chỉ cần nói với mọi người là vì con sức khỏe không tốt, nên vẫn luôn được nuôi dưỡng ở bên ngoài, bây giờ mới được đón về. Nếu không, bên ngoài sẽ có lời đồn không hay, chị sẽ buồn lắm."
Nghe vậy, Lê Sở Hề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Nụ cười đối diện của Lê Nguyệt Nghi có chút ngượng ngùng, cô ta trông giống như một người em tốt luôn quan tâm đến chị gái mình.
Lúc đầu, cô cũng bị vẻ ngoài của Lê Nguyệt Nghi đánh lừa, cho rằng cô ta thật sự đang nghĩ cho mình nên cảm động như vậy. Vì vậy, sau này khi tin đồn lan ra, cô không hề nghi ngờ Lê Nguyệt Nghi, cô chỉ cho rằng có người đã phát hiện ra sự việc trong gia đình họ.
Bây giờ nghĩ lại, sao Lê Nguyệt Nghi có thể nhẫn nhịn được, để cô là đồ giả mạo đội danh cô chủ nhà giàu chứ?
Tin cô không phải con gái thật có lẽ là do chính Lê Nguyệt Nghi tung ra. Hóa ra những gì cô ta nói chỉ là để xây dựng hình ảnh của một người con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện mà thôi.
Quả nhiên, lúc ấy, Lê Gia Minh và Cố Vân Phương đều nhìn Lê Nguyệt Nghi với ánh mắt vô cùng dịu dàng và thấu hiểu.
"Có công khai thân phận của Tiểu Hề hay không, thực ra ba mẹ vẫn luôn rất khó xử. Sợ làm uất ức con, cũng sợ làm uất ức Tiểu Hề. Nếu con đã nói như vậy, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Nguyệt Nghi, con đúng là đứa con gái ngoan của ba mẹ."
Nghe vậy, ánh mắt Lê Sở Hề lóe lên.
Lê Gia Minh và Cố Vân Phương thật sự sợ cô tủi thân, nên mới khó xử sao?
Sống lại một đời, rất nhiều chuyện đều sáng tỏ, rõ ràng. Lê Gia Minh và Cố Vân Phương sở dĩ có chút kiêng dè, là vì sợ công khai thân phận con nuôi của cô sẽ liên lụy đến sự thật năm xưa.
Con gái ruột bị tình nhân đánh tráo, truyền ra ngoài dù sao cũng không hay.
Như Lê Nguyệt Nghi đã nói ở kiếp trước, họ đã sớm muốn đuổi cô, người không có quan hệ huyết thống này, đi. Giữ cô lại, cũng chỉ là vì danh tiếng của nhà họ Lê mà thôi.
Nhưng cô đương nhiên sẽ không vạch trần họ.
Cảm xúc dâng trào, cô xúc động nói: "Ba, mẹ, Nguyệt Nghi, cảm ơn mọi người!"
"Chị, chúng ta là người một nhà, không cần nói cảm ơn."
Lê Nguyệt Nghi ân cần nói.
Nhưng cố ý khoác tay Lê Gia Minh và Cố Vân Phương, khiến ranh giới giữa ba người họ và cô càng rõ ràng hơn.
Bên này bàn ăn là một nhà hòa thuận yêu thương.
Bên kia lại là người ngoài không có chút quan hệ huyết thống nào với gia đình này.
Lê Sở Hề đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ đắc ý và khoe khoang trong mắt cô ta.
Nhưng cô giả vờ không nhìn thấy, cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lê Sở Hề và Lê Nguyệt Nghi đi xe nhà họ Lê đến trường.