Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, trong lòng Lê Nguyệt Nghi không khỏi đập nhanh hơn.
Tại sao Quý Thanh Triển lại xuất hiện ở đây? Có phải anh đặc biệt đến đây để tìm cô ta không?
Sáng nay, thật ra anh muốn giúp cô ta, nhưng người trong ban tổ chức cuộc thi Olympic đã tới trước một bước nên anh mới không tới phải không?
Không sai, chắc chắn là thế!
Trong lòng Lê Nguyệt Nghi lại nhen nhóm hy vọng.
Khi Quý Thanh Trạm càng ngày càng đến gần, cô ta xấu hổ cúi đầu, giơ tay vén mái tóc rơi, lộ ra góc cạnh đẹp nhất của mình.
Tuy nhiên, đôi chân thon thả đó đã lướt qua cô ta.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, Quý Thanh Triển đã dừng lại trước mặt Lê Sở Hề.
"Lại đây với tôi."
Lê Nguyệt Nghi vẫn còn sốc ngay cả khi Lê Sở Hề đi theo Quý Thanh Triển rời khỏi hội trường lúc nào thì cô ta cũng không biết.
Quý Thanh Triển đến để gặp Lê Sở Hề? Chẳn lẽ hai người bọn họ biết nhau ư?
Không, làm sao có thể được!
Cô ta đã mất mặt đến vậy nhưng vẫn không thể nói chuyện với Quý Thanh Triển, Lê Sở Hề làm sao có thể quen biết Quý Thanh Triển?
Nhìn bóng lưng của hai người, vẻ mặt của Liêu Văn Bách có hơi khó coi.
"Tiểu Hề đã quen biết đàn anh Quý Thanh Triển khi nào vậy chứ?"
Mạc Lệ Lệ nói: "Ôi trời, các người đang nghĩ tới đâu vậy? Người như đàn anh làm sao có thể có quan hệ gì với Lê Sở Hề được? Tôi vừa hỏi thăm rồi, lần này đàn anh Quý tới đây vì lời mời đặc biệt từ ban tổ chức cuộc thi Olympic…"
Khi nói điều này, cô ta bắt đầu hả hê khi thấy người khác gặp họa.
"Tôi đoán Lê Sở Hề không muốn tham gia cuộc thi, đang đi lang thang quanh địa điểm, rồi bị đàn anh Quý bắt tại chỗ ấy? Đó là lý do tại sao cô ta phải tiếp tục thi đấu. Đàn em trường phổ thông Bắc Kinh thế mà lâm trận bỏ chạy, còn bị ban tổ chức cuộc thi Olympic bắt được, nói thế, chắc đàn anh Quý sẽ rất không vui phải không? Lê Sở Hề có lẽ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, ha ha ha ha ha!"
Liêu Văn Bách hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Mặc dù anh ta không tính đến chuyện sẽ ở bên Lê Sở Hề trong một thời gian dài, nhưng dù sao Lê Sở Hề cũng là bạn gái của anh ta, nếu cô có liên quan gì đến Quý Thanh Triển, anh ta sẽ mất thể diện của một người đàn ông.
Nói cũng đúng.
So với nhà họ Quý, nhà họ Lê căn bản không cùng đẳng cấp. Với địa vị của nhà họ Quý ở Bắc Kinh, chỉ có nhà họ Thịnh mới có thể sánh ngang với họ.
Cho dù Lê Sở Hề có là cô chủ ruột của nhà họ Lê thì địa vị của cô cũng kém xa Quý Thanh Triển, huống chi cô còn là cô chủ giả? Chỉ có người đa cảm như anh ta mới sẵn lòng hẹn hò với một cô chủ giả tạo như cô.
Vẻ mặt của Lê Nguyệt Nghi trở nên khó coi.
Nếu đúng như vậy, Quý Thanh Triển không phải đã biết Lê Sở Hề bị nhốt trong phòng sao? Cho nên chuyện cô ta cố ý ngăn cản Lê Sở Hề thi đấu…
Không, không, không, sẽ không! Chỉ có mình cũng Lê Sở Hề ở trong phòng, cho dù Lê Sở Hề có muốn vu oan cô ta thì cũng không có bằng chứng gì chứng minh!
Hơn nữa, có lẽ Lê Sở Hề đã bị Quý Thanh Triển bắt được sau khi cô chạy ra ngoài bằng cách nào đó. Đang êm đẹp, sao Quý Thanh Triển tự dưng lại đi tới ký túc xá?
Đúng, nhất định là thế!
Nếu không phải là cảm thấy Lê Sở Hề đã làm nhục trường phổ thông Bắc Kinh, thì một nhân vật như Quý Thanh Triển làm sao có thể sẵn sàng nói chuyện với Lê Sở Hề, một cô chủ giả tạo?
Đúng vậy, chuyện cô ta làm sẽ không có người biết…
Nghĩ như vậy, Lê Nguyệt Nghi lại cảm thấy sung sướng.
Tuy đề thi lần này khó hơn một chút nhưng cô ta làm khá tốt, với hào quang nữ chính của mình, cô ta nhất định sẽ đoạt giải! Khi đó, phần thưởng mà mẹ cô ta đã hứa với cô ta sẽ được thực hiện!
…
Ở bên kia, Lê Sở Hề đi theo Quý Thanh Triển, rời khỏi hội trường và đi đến một tòa nhà khác.