CHƯƠNG 40: THÍCH QUÝ THANH TRIỂN
Vai rộng eo thon, đôi chân thẳng tắp được bao bọc trong chiếc quần tây, càng tôn lên vẻ thon dài của nó.
Đằng sau cặp kính gọng vàng cao cấp kia là một đôi mắt đẹp đẽ lãnh đạm, đường nét khuôn mặt cương nghị toát lên vẻ lạnh lùng. Toàn bộ con người như đóa hoa trên núi cao chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tới, toát ra vẻ quyến rũ của người theo chủ nghĩa khắc kỷ.
Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá!
Lê Nguyệt Nghi ngơ ngác nhìn, hai đám mây đỏ bỗng bay qua gò má.
"Lệ Lệ, người này là ai?"
Mạc Lệ Lệ vươn cổ nhìn về phía bên kia, nghe vậy, cô ta kinh ngạc nói: "Cái gì, cô không biết đó là ai à? Đó là Quý Thanh Triển, cậu chủ duy nhất của nhà họ Quý đó!"
"Quý Thanh Triển? Anh ấy có phải là tiền bối mà chị tôi đã nhắc đến trước đó, tiền bối đã từng giành chức vô địch Olympic quốc gia không?" Lê Nguyệt Nghi chớp mắt: "Còn nữa, nhà họ Quý thì làm sao? Rất lợi hại à?"
"Làm ơn đi, sao cô có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ?"
Mạc Lệ Lệ đang định trợn mắt, nhưng cô ta đã kìm lại.
"Được rồi, tôi quên mất cô mới đến Bắc Kinh nên không biết nhà họ Quý cũng là chuyện bình thường. Tôi nói cho cô biết nhé, trong số những gia tộc giàu có ở Bắc Kinh, hai gia tộc có quyền lực cao nhất chính là nhà họ Thịnh và nhà họ Quý, chỉ cần họ khẽ động chân là cả Bắc Kinh phải rung chuyển. Nhà họ Thịnh có tổng cộng năm cậu chủ, còn nhà họ Quý chỉ có một thôi, đó chính là Quý Thanh Triển."
"Quý Thanh Triển năm nay mới hai mươi tuổi, đã sớm lấy được bằng cấp của một trường thương mại hàng đầu thế giới, sau khi về nước thì bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Quý. Điều này không thể dùng từ 'trẻ tuổi tài cao' để hình dung nữa, mà là một thiên tài hiếm có."
Nhìn thấy Lê Nguyệt Nghi nhìn Quý Thanh Triển một cách thẹn thùng, Mạc Lệ Lệ chỉ “chậc” một tiếng.
"Tóm lại, quyền lực ngất trời của nhà họ Quý và nhà họ Thịnh là thứ mà những gia tộc giàu có bình thường không thể đụng đến. Ai cũng muốn gả cho cậu chủ của nhà họ Thịnh và nhà họ Quý, mấy cô chủ nhà giàu thích Quý Thanh Triển cũng nhiều lắm, anh ấy tuyệt đối không thể thích cô được đâu."
Tuy rằng cô ta cũng cho rằng Quý Thanh Triển rất đẹp trai và rất xuất sắc, nhưng nhà họ Quý thực sự nằm ngoài tầm với của cô ta. Vì vậy, tán thưởng là tán thưởng, nhưng cô ta chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ không mong muốn nào đối với Quý Thanh Triển.
Nhưng Liêu Văn Bách thì khác.
Nhà họ Liêu và nhà họ Mạc là môn đăng hộ đối, nếu cô ta nỗ lực thì Liêu Văn Bách vẫn có khả năng trở thành bạn trai của cô ta.
"Được rồi, tôi hiểu mà."
Tuy nói lời này, nhưng ánh mắt Lê Nguyệt Nghi vẫn sáng rực lên.
Tuy rằng Liêu Văn Bách cũng rất tốt nhưng vẫn chưa là gì so với Quý Thanh Triển…
Cô ta xinh đẹp như vậy, còn đặc biệt nữa, rất khác biệt với những cô chủ giàu có khác. Quý Thanh Triển không thích người khác, nhưng lỡ như anh có thể yêu cô ta thì sao?
Nghĩ tới đây, Lê Nguyệt Nghi lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước.
Vừa đi vừa chậm rãi, cô ta thầm tính toán khoảng cách giữa hai người và tốc độ đi của Quý Thanh Triển về phía này.
Ba.
Hai.
Một.
Lê Nguyệt Nghi tính toán thời gian.
Chân cô ta khuỵu xuống, sau đó cô ta nói "Ối" rồi từ từ ngã xuống với tư thế thật tao nhã.
Sau đó, nhìn lòng bàn tay đỏ bừng do cọ sát xuống đất, cô ta giả vờ đau đớn và cau mày. Cô ta nén hai giọt nước mắt vào trong rồi nhẹ nhàng kêu lên: "Đau quá!"
Theo thông lệ trong các bộ phim truyền hình, lúc này Quý Thanh Triển nên nhanh chóng đến đỡ cô ta dậy, sau đó hỏi xem cô ta có sao không.
Sau đó, anh sẽ bị vẻ đẹp của cô ta thu hút và yêu cô ta sâu sắc…
Nghĩ đến việc sau này có thể ở bên Quý Thanh Triển, Lê Nguyệt Nghi càng kỳ vọng và diễn nhiệt tình hơn.
"Hu hu…Đau quá!"
Tiếng bước chân vang lên bên tai cô ta.
Đến rồi, đến rồi!
Lệ Nguyệt Nghi phấn chấn hẳn lên, càng giả vờ yếu đuối không nơi nương tựa, đáng thương vô cùng.
Một giọng nói vang lên…
"Bạn học này, cô không sao chứ?"