CHƯƠNG 28: CẶP SINH ĐÔI CÓ TÍNH CÁCH KHÁC HẲN NHAU.
Quý Thanh Triển liếc Thịnh Chính Nguyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu mà an tĩnh được bằng một nửa Chính Quân thì tốt rồi, không cần miệng nữa thì có thể quyên góp cho người khác.”
Thịnh Chính Nguyên trợn trắng cả mắt.
Thịnh Chính Quân ở bên cạnh ngẩng đầu lên, liếc Thịnh Chính Nguyên một cái: “Em thấy anh nghĩ nhiều rồi.”
Quý Thanh Triển gật đầu tán thành.
Quả nhiên là đáng tin cậy hơn anh trai sinh đôi của cậu ta.
Thịnh Chính Nguyên không phục nói: “Sao lại là anh nghĩ nhiều chứ? Chẳng lẽ em không thấy vừa rồi cậu ta thật sự không bình thường sao?”
“Bởi vì Thanh Triển không có khả năng biết yêu …”
Nghĩ nghĩ, Thịnh Chính Quân lại bổ sung thêm: “Cậu ta cứng nhắc quá, nếu không phải vừa đẹp trai vừa có tiền thì căn bản chả có cô nào thích cậu ta cả đâu.”
Quý Thanh Triển: “…”
Thịnh Chính Nguyên ha ha cười to, nước mắt cũng chảy cả ra.
“Quý Thanh Triển, cậu không ngờ tới phải không? Tuy rằng nó an tĩnh hơn tôi, nhưng mà, miệng lưỡi nó sắc bén hơn tôi đấy! Ha ha ha ha ha…”
Lúc này, điện thoại trong tay lại rung lên một chút.
Quý Thanh Triển lập tức rũ mắt nhìn xem.
Chỗ người liên hệ trống rỗng bỗng nhiều thêm một lời mời kết bạn mới, đến từ tài khoản “Sở Hề”.
Ngón tay hơi giật.
[Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn từ bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện rồi.]
Nhìn khung chat vừa nhảy ra, đôi mắt lãnh đạm của Quý Thanh Triển sau gọng kính bỗng hiện ra sự ôn nhu chính mình cũng không phát hiện ra, khoé môi cũng không nhịn được mà cong lên.
Thịnh Chính Nguyên nhìn thấy cảnh này, lập tức như nhìn thấy quỷ vậy.
Liên tục lui về sau vài bước, liều mạng rung lắc vai Thịnh Chính Quân.
“Vãi chưởng! Em thấy chưa? Quý Thanh Triển cậu ta cười kìa!!! Còn cười vui vẻ như vậy nữa!!! Này mà còn không có gì, đánh chết anh cũng không tin!!!”
Bước lên hai bước định nắm lấy bả vai Quý Thanh Triển.
Bàn tay vươn ra rồi lại lúng túng thu trở về, nhưng miệng lại cũng vẫn chưa thôi:
“Quý Thanh Triển, cậu giải thích thật cho tôi đi, có phải cậu có gì đó rồi không??? Chẳng lẽ là Lê Sở Hề kia của nhà họ Lê sao???”
Nghe vậy, Thịnh Chính Quân đang cúi đầu uống trà chiều cũng có hứng thú.
“Lê Sở Hề? Chính là cái cô chủ bị đánh tráo kia của nhà họ Lê sao? Sao thế, Thanh Triển có quen với cô ấy sao?”
“Anh nói cho em biết, không chỉ có quen đâu, còn có chuyện xưa cơ! Quý Thanh Triển đúng là cái đồ cầm thú, em gái nhỏ kia còn chưa có thành niên nữa, mới có mười sáu tuổi thôi đấy! Nếu như chúng ta tìm được em gái, anh nhất định phải bắt con bé giữ khoảng cách với tên cầm thú này!”
Thịnh Chính Nguyên vô cùng đau đớn mà đấm ngực, lại quay đầu ồn ào với Quý Thanh Triển.
Quý Thanh Triển, thẳng thắn nghiêm khắc, kháng cự càng nghiêm! Một năm một mười mà giải thích cho rõ ràng thì chúng ta còn có khả năng làm anh em!”
Quý Thanh Triển bị làm phiền đến đau cả tai, nhàn nhạt liếc qua một cái.
“Còn ồn ào nữa, tôi gọi Chính Duệ lên đấy.”
Thịnh Chính Nguyên: “…”
Lập tức an tĩnh như gà.
Quý Thanh Triển vừa lòng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại.
Khoảng thời gian trống vừa rồi, Lê Sở Hề đã gửi tới một emoji.
[Lê Sở Hề: Chào Đại lão.JPG]
Quý Thanh Triển vốn đang định trả lời chào lại một cái lại cảm thấy như vậy đơn điệu quá.
Vì thế quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Chính Quân.
“Bây giờ người trẻ tuổi nhắn tin có phải đều thích dùng emoji không? Cậu có emoji nào không? Cho tôi hai cái.”
“Cái gì gọi là người trẻ bây giờ?” Thịnh Chính Quân có chút cạn lời: “Chúng ta cũng đều mới có hai mươi tuổi có được không, làm gì như cách cả thế hệ vậy?”
Thịnh Chính Nguyên sáp lại gần.
“Tôi có emoji này! Dùng của tôi đi!”
Không cho Quý Thanh Triển cơ hội từ chối, lấy ra điện thoại gửi cho anh liên tiếp mấy cái emoji.
Thấy anh ta gửi emoji xong còn cười, Thịnh Chính Quân cũng tò mò mà lại gần nhìn ngó qua…
Khoé miệng lập tức không nhịn được mà co rút một cái.
Anh cậu thật sự là ngứa đòn, vậy mà dám hố Quý Thanh Triển??? Cậu ta có nên đoạn tuyệt quan hệ với anh trai trước không, miễn cho sau này lại chịu liên luỵ???