CHƯƠNG 22: NƠI NÀY ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ NHÀ CỦA CÔ NỮA RỒI.
Rất nhanh đã đến ngày Quốc Khánh.
Buổi chiều trước ngày nghỉ lễ, Lê Sở Hề, Liêu Văn Bách và Lê Nguyệt Nghi đều đăng kí tham gia lớp bồi dưỡng Olympic toán học và vật lý.
Tối đó trên bàn ăn của nhà họ Lê, Lê Gia Minh và Cố Vân Phương đều rất vui vẻ.
“Không hổ là con gái ngoan nhà ta, quả nhiên rất có chí tiến thủ. Nếu như lần thi Olympic này có thể lấy được giải, ba sẽ thưởng cho con năm vạn tệ tiền tiêu vặt.”
“Chỉ năm vạn thôi á? Nó là con gái ruột của hai chúng ta đấy, ông cũng keo kiệt quá rồi đó!”
Cố Vân Phương trừng Lê Gia Minh một cái xong thì cười híp mắt nhìn về phía Lê Nguyệt Nghi.
“Nguyệt Nghi, chỉ cần con lấy được giải thôi, mẹ sẽ đưa con tới Paris đặt làm hai bộ lễ phục cao cấp, để đến đêm tiệc sinh nhật 17 tuổi mặc. Con là con gái ruột của mẹ, là công chúa nhỏ của nhà họ Lê này, mẹ nhất định sẽ ăn diện cho con thật là xinh đẹp!”
“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng hết mình!”
Lê Nguyệt Nghi cười ngọt ngào nói.
Sau đó, cô ta đắc ý nhìn về phía Lê Sở Hề với vẻ mặt bình tĩnh ở đối diện.
Cứ coi như là Lê Sở Hề lấy được rất nhiều giải thì sao chứ? Ba mẹ còn không thèm để ý đến cô, chỉ nghĩ tới đứa con gái ruột là cô ta mà thôi?
Bây giờ Lê Sở Hề vân đạm phong khinh, bộ dạng giống như không thèm quan tâm, nhưng thực tế thì cũng không biết đang đau lòng đến mức nào rồi!
Chỉ cần Lê Sở Hề khó chịu, thì cô ta thấy rất vui vẻ!
Lúc này, Lê Gia Minh mới nhớ tới sự tồn tại của Lê Sở Hề, quay đầu nhìn về phía cô.
“Tiểu Hề, thành tích của con khá tốt, những cuộc thi này con cũng có kinh nghiệm đạt giải, có thời gian thì giúp đỡ Nguyệt Nghi một chút. Nếu như con cũng đạt được thành tích tốt, ba cũng sẽ có thưởng cho con, có được không?”
“Cảm ơn ba, con…”
Lê Sở Hề còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Vân Phương ngắt lời rồi.
“Bảo Tiểu Hề phụ đạo cho Nguyệt Nghi á? Bình thường nó đã rất bận rồi, hay là thôi đừng làm phiền nó làm gì…”
Vẻ mặt Cố Vân Phương nhìn thoáng qua có chút lạnh nhạt.
“Tôi định mời giáo viên tốt nhất đến phụ đạo cho Nguyệt Nghi. Con gái của tôi sao có thể kém hơn người khác được chứ? Tuy rằng kiến thức cơ bản có hơi yếu hơn chút, nhưng chỉ cần mời giáo viên giỏi đến dạy bù lại, thì đạt giải chắc chắn là không thành vấn đề.”
Xem ra, lần cáo trạng trước đó của cô ta vẫn rất có hiệu quả.
Bây giờ mẹ càng ngày càng ghét Lê Sở Hề hơn rồi.
Lê Nguyệt Nghi vô cùng vui vẻ, nhưng mà lúc nghe Cố Vân Phương định mời gia sư cho mình thì vội vàng nói: “Mẹ ơi, mời gia sư thì chắc không cần đâu. Con có quen một bạn học, có thể nhờ cậu ấy dạy cho con.”
Trong đầu hiện lên một gương mặt anh tuấn, trên mặt cô ta ngay lập tức có hơi thẹn thùng.
Cố Vân Phương nghe vậy thì rất hài lòng.
“Xem ra, Nguyệt Nghi thích ứng với trường mới cũng không tồi, đã làm quen được bạn học mới rồi! Nào nào nào, ăn cơm thôi! Nguyệt Nghi, con ăn nhiều một chút.”
Trên bàn ăn, Cố Vân Phương và Lê Gia Minh lần lượt gắp thêm thức ăn cho Lê Nguyệt Nghi, nói nói cười cười, nghiễm nhiên là một nhà tương thân tương ái, dường như đã hoàn toàn quên mất vẫn còn có một đứa con gái mà bọn họ từng nâng niu trong lòng bàn tay đang ngồi lầm lũi nơi góc bàn.
Chỉ vài tháng không lâu trước đây, người được bọn họ yêu thương đến như vậy, chính là Lê Sở Hề.
Lê Sở Hề cười cười, dưới ánh mắt đắc ý lâu lâu lại quét tới của Lê Nguyệt Nghi, cô chỉ tiếp tục cúi đầu im lặng ăn cơm.
Nơi này, sớm đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Khi kỳ nghỉ bắt đầu, Lê Sở Hề không có thời gian rảnh rỗi, đã bắt đầu luyện tập cho kỳ thi Olympic rồi.
Không dễ có được cơ hội sống lại như vậy, kiếp này cô phải cố gắng nỗ lực hơn nữa, bù đắp cho tiếc nuối không được học đại học của mình ở kiếp trước. Mà nhà họ Lê rất yên tĩnh, cũng không có Mạc Lệ Lệ suốt ngày làm phiền, cũng có thể coi là một môi trường không tồi để học tập.
Hôm đó, Lê Sở Hề dậy từ rất sớm.
Đang lúc chiến đấu với đề thi Olympic, bỗng nhiên nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng mở cửa.
Cách vách là phòng Lê Nguyệt Nghi.
Lúc này, cô ta định ra ngoài?
Nghĩ tới chuyện Lê Nguyệt Nghi không cho Cố Vân Phương mời gia sư, còn có sự khác lạ mấy ngày nay, Lê Sở Hề đặt bút trong tay xuống.
m thầm bước ra đến cửa, cô dỏng tai lên nghe.