Lê Sở Hề nhìn Lê Nguyệt Nghi đang lắp bắp bối rối, vẻ mặt vẫn ấm ức như cũ, nhưng trong ánh mắt lại bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng.
Kiếp trước, ngay lúc này, cho tới bây giờ chỉ có một mình cô kinh ngạc.
Lê Nguyệt Nghi hiểu nhất là đổi trắng thay đen, tranh thủ sự đồng tình, mà mỗi lần làm như vậy, cũng đều có thể thành công.
Vốn dĩ Lê Gia Minh vẫn còn có một chút tình cảm với cô, chí ít ngoài mặt sẽ không khiến cô quá lúng túng. Nhưng sau khi Lê Nguyệt Nghi lần lượt châm ngòi, ngay cả ngoài mặt ông ta cũng không thèm thể hiện nữa, lạnh lùng nói chuyện với cô.
Lúc đang nhớ lại, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến…
“Biết hết rồi, vậy thì thế nào?"
Cố Vân Phương đi từ trên cầu thang xuống, kéo Lê Nguyệt Nghi ra sau lưng.
"Nguyệt Nghi đang nói sự thật, hơn nữa, không phải con bé không cẩn thận nói ra sao? Ông hung dữ với con bé làm gì? Con bé là con gái của ông đấy!"
Lê Gia Minh: "Việc liên quan đến thanh danh nhà họ Lê ——"
"A." Cố Vân Phương cười lạnh: "Là thanh danh nhà họ Lê, hay là thanh danh của ông? Lê Gia Minh, tôi còn chưa tính sổ với ông chuyện ông có tình nhân đâu. Hiện giờ ông lại trách cứ con gái của tôi sao? Nếu không phải ông làm bậy ở bên ngoài, sao con gái ngoan của tôi có thể ở bên ngoài chịu khổ ròng rã suốt mười sáu năm, tới bây giờ mới về đến nhà chứ? Mà tôi lại coi một đứa con hoang không biết từ đâu tới như con gái mà nuôi suốt mười sáu năm ——"
Lê Gia Minh nhíu lông mày: "Vân Phương, tôi giải thích với bà rồi, đó là chuyện lúc trước khi kết hôn. Sau khi quyết định sẽ kết thông gia với nhà họ Cố, tôi đã cắt đứt liên lạc với Lý Đình rồi. Là do Lý Đình không cam tâm, cho nên mới ——"
Cố Vân Phương kích động hét lên.
"Không được phép nhắc đến tên người phụ nữ kia!"
Lê Gia Minh có hơi tức giận: "Bà ——"
Thấy cảnh tượng càng ngày càng mất khống chế, Lê Nguyệt Nghi vội vàng đứng giữa hai người.
"Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Con không nên bất cẩn nói ra thân phận thực sự của chị như vậy. Em, em rất xin lỗi chị, con cũng có lỗi với ba mẹ, tất cả đều là lỗi của con ——"
"Sao lại là lỗi của con chứ? Nguyệt Nghi, con quá lương thiện rồi!"
Cố Vân Phương ngắt lời Lê Nguyệt Nghi.
"Người khác không dạy con, vậy mẹ sẽ mời giáo viên tốt nhất Bắc Kinh dạy kèm cho con! Rõ ràng hưởng thụ mười sáu năm vinh hoa phú quý ở nhà họ Lê, nhưng có chút chuyện nhỏ này cũng không chịu làm. Có một số người ấy, thật sự là kẻ ăn cháo đá bát, không biết ơn chút nào ——"
Dứt lời, bà ta kéo Lê Nguyệt Nghi đi, cũng không nhìn Lê Sở Hề một cái.
Ở góc độ mà Lê Gia Minh và Cố Vân Phương không nhìn thấy, Lê Nguyệt Nghi quay đầu làm một khẩu hình miệng với Lê Sở Hề, ánh mắt tràn ngập đắc ý.
Vẻ mặt Lê Sở Hề không biểu cảm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô nhìn thấy, từ Lê Nguyệt Nghi nói chính là "Con hoang”.
Lời Cố Vân Phương vừa mới nói vang vọng bên tai cô.
Cho dù cô không phải con gái ruột của Cố Vân Phương, nhưng Cố Vân Phương cũng đã nuôi cô mười sáu năm. Cho dù là nuôi một con chó, thì cũng có tình cảm.
Thì ra, cô trong mắt của bà ta, cũng chỉ xứng là "Con hoang" và "Thứ vô ơn”.
Đây chính là người mà cô vẫn luôn coi như mẹ.
Đáng thương cô kiếp trước còn cảm thấy Cố Vân Phương yêu thương mình, cho nên, cho dù Lê Nguyệt Nghi làm nhiều chuyện quá đáng với cô như vậy thì cô cũng không nói gì thêm, lặng lẽ chịu đựng.
Bởi vì Lê Nguyệt Nghi là con gái ruột của Cố Vân Phương, cô không muốn khiến Cố Vân Phương đau lòng.
Hiện giờ xem ra, tất cả những chuyện cô làm đều buồn cười như vậy.
Lê Sở Hề nhìn về phía Lê Gia Minh.
"Ba."