Sau khi Lê Gia Minh hỏi một câu: "Hôm nay ở trường học thế nào, có quen không?" Thì Lê Nguyệt Nghi cúi đầu xuống, hít mũi một cái.
"Ba, tiến độ ở đây nhanh hơn so với trường con học trước kia, con theo không kịp. Con rất gấp gáp, nghĩ đến chuyện thành tích của chị tốt nên đi hỏi chị. Thế nhưng mà chị…"
Nói xong lại ấm ức nhìn Lê Sở Hề một chút.
"Có thể do chị quá bận rộn, nên không để ý tới con. Ba, ba không nên trách chị, chị cũng có chuyện mình phải làm."
Nghe vậy, Lê Gia Minh nhíu mày.
Ông ta nhìn về phía Lê Sở Hề, trầm giọng hỏi: "Tiểu Hề, có chuyện gì vậy? Nguyệt Nghi mới đến, chưa quen với cuộc sống nơi đây, con thân là chị gái, sao không chăm sóc con bé thêm một chút? Thành tích của con tốt, dạy Nguyệt Nghi một chút thì sao? Chuyện gì còn quan trọng hơn em gái con chứ?"
Vẻ mặt Lê Nguyệt Nghi càng thêm ấm ức, trong mắt lại lóe lên vẻ đắc ý.
Lần này, Lê Sở Hề phải bị ba dạy dỗ!
Ai kêu cô không dạy cô ta, đáng đời!
Chỉ thấy hốc mắt Lê Sở Hề nhanh chóng đỏ lên.
"Ba."
Vừa nói một chữ, đã nghẹn ngào không nói được nữa.
Mặc dù sau khi biết Lê Sở Hề không phải con gái ruột của mình, tình cảm với cô cũng đã phai nhạt rất nhiều, nhưng dù sao cũng nuôi ròng rã mười sáu năm.
Vậy nên thấy cô như này, Lê Gia Minh vẫn còn có chút đau lòng, sắc mặt cũng nhu hòa hơn chút.
“Sao thế, Tiểu Hề?"
Lê Sở Hề thút tha thút thít nói: "Hiện giờ, cả trường học đều đã biết con không phải con gái ruột nhà họ Lê mà do năm đó bị đánh tráo. Rất nhiều người chỉ trỏ con, nói mấy lời rất khó nghe, con… tâm trạng con không tốt, cũng không học vào được, nên mới không dạy em gái. Ba, con, không phải con cố ý không dạy em ấy."
Lê Nguyệt Nghi nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Không học vào? Vậy người làm bài thi viết đến bay lên là ai? Sao Lê Sở Hề có thể mở mắt nói lời bịa đặt chứ? Rõ ràng là cô không muốn dạy cô ta!
Đợi một chút, hình như cô ta không để ý đến trọng điểm.
"Cái gì, cả trường học đều biết con bị đánh tráo sao? Không phải đã nói không công khai thân phận thật của con sao? Sao có thể như vậy?"
Nghe thấy giọng Lê Gia Minh kích động, Lê Nguyệt Nghi giật mình trong lòng.
Cô ta vừa định lên tiếng trốn tránh trách nhiệm, chỉ nghe thấy Lê Sở Hề ấm ức nói: "Là, là em gái nói ra, chắc chắn không phải do em gái cố ý. Bởi vì buổi sáng em ấy còn nói phải giữ bí mật thân phận của con. Có lẽ do em ấy không chú ý tới lúc ấy có rất nhiều người, lớn giọng nói con không phải con ruột, bị người khác nghe thấy được, con, con không có cách nào, chỉ có thể thừa nhận. Ba, ba không nên trách em gái, chắc là do em ấy vô tình nói ra thôi."
Mặc dù vẫn luôn nhấn mạnh đừng trách cô ta, nhưng rõ ràng từng chữ từng câu đều đổ trách nhiệm lên đầu cô ta!
Lê Nguyệt Nghi bị chọc giận tức muốn chết.
Đây không phải chiêu mà cô ta thường xuyên dùng sao? Sao Lê Sở Hề dùng còn trơn tru hơn cô ta chứ?
Lúc này, Lê Gia Minh quay đầu nhìn về phía cô ta, sắc mặt rất khó chịu.
"Nguyệt Nghi, con sao thế? Học sinh của trường học tư này đều là cậu ấm cô chiêu của Bắc Kinh, truyền khắp trường học, chẳng phải có nghĩa là cả Bắc Kinh đều biết nhà họ Lê chúng ta xuất hiện loại chuyện xấu cô chủ bị đánh tráo này sao?"
Mặc dù Lê Nguyệt Nghi là con gái ruột thịt của ông ta, nhưng dù sao cũng đã mười sáu năm không gặp mặt, còn chưa hoàn toàn bồi dưỡng tình cảm.
Huống chi, cho dù là con gái ruột, cũng không quan trọng bằng thanh danh nhà họ Lê.
Chuyện Lê Sở Hề không giúp Lê Nguyệt Nghi học tập lúc này đã sớm bị ông ta quên hết đi rồi.
Đối mặt với Lê Gia Minh rõ ràng đang tức giận, Lê Nguyệt Nghi bắt đầu nói lắp: "Ba, con, con…"