Vành mắt và mũi của Lê Nguyệt Nghi đều đỏ bừng, hai tay siết chặt vạt áo, trông điềm đạm đáng yêu.
"Chị ơi, xin, xin lỗi chị, em, em thật sự không cố ý nói ra đâu, hôm nay chị cũng nghe thấy rồi, em không muốn thân phận thật của chị bị lộ. Chị ơi, em thật sự xin lỗi chị."
Lê Sở Hề nhìn vẻ đắc ý thoáng qua dưới đáy mắt cô ta, trong lòng cô "chậc" một tiếng.
Khó trách đời trước cô vẫn luôn bị cô ta lừa, về sau khi phản ứng lại, đã quá muộn màng.
Với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Lê Nguyệt Nghi, cô ta tiến vào vòng giải trí cũng không thành vấn đề.
Cô thờ ơ trả lời: "Không sao, chị vốn dĩ không phải cô chủ nhà họ Lê mà, em chỉ "không cẩn thận" nói ra sự thật thôi. Cho nên, chị không có ý trách em, em khóc cái gì chứ? Nếu bị người ta nhìn thấy còn tưởng rằng chị đã bắt nạt em đấy. Em gái, em nói xem có phải không?"
Lời vừa dứt, Lê Nguyệt Nghi chợt nghẹt thở.
Cô ta vốn có ý định này.
Để cho người khác thấy Lê Sở Hề "bắt nạt" mình, cô ta có thể nhân cơ hội giành sự đồng cảm, đồng thời ra sức bôi xấu hình tượng của Lê Sở Hề.
Không ngờ đã bị Lê Sở Hề vạch trần.
Lúc này cô ta khóc cũng không được, không khóc cũng không xong.
Đúng lúc bầu không khí đang dần lúng lúng, phía sau lưng bọn họ chợt truyền đến một giọng nữ chót tai.
"Lê Sở Hề, cô đừng có quá đáng! Là cô chiếm đoạt thân phận cô chủ nhà họ Lê nhiều năm như thế, bây giờ cô chủ thật trở về rồi, cô còn phách lối bắt nạt cô ấy như vậy! Có thấy quá đáng không chứ?"
Lê Sở Hề: "?"
Cô phách lối như nào thế? Cô bắt nạt Lê Nguyệt Nghi như thế nào nữa? Rõ ràng Lê Nguyệt Nghi nghĩ đủ cách hại cô đấy có thấy không!
Không lẽ đầu óc người này có bệnh?
Lúc quay đầu nhìn xem người nói chuyện là ai, Lê Sở Hề không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Cô gái trước mặt không cao nhưng vẻ mặt lại kêu căng. Cô ta hất cằm lên, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Nhìn ánh mắt cô ta đầy vẻ khinh thường, nhưng lại che giấu sự ghen tị.
Là bạn cùng lớp của cô - Mạc Lệ Lệ.
Nhà họ Lê vốn nổi danh trong vòng quyền thế ở Bắc Kinh, với tư cách là cô chủ duy nhất của nhà họ Lê nên cô càng được mọi người để ý. Trước khi Lê Nguyệt Nghi trở về, cô vẫn luôn là nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường học. Không chỉ thành tích xuất sắc, còn có bề ngoài xuất chúng nên đã được công nhận thành hoa khôi lớp học và hoa khôi trường học.
Vì vậy, Mạc Lệ Lệ thấy cô là chán ghét, thường xuyên bắt bẻ cô.
Nhưng vì quan hệ của cô ở trường rất tốt nên lần nào Mạc Lệ Lệ cũng không được như ý.
Sau đó, khi thân phận của cô công khai, rất nhiều người cô coi là bạn tốt, lại nhao nhao tới bỏ đá xuống giếng, cười nhạo cô. Mạc Lệ Lệ kết hợp với mấy con nhà giàu khác ghen tị với cô, loại bỏ cô khỏi vòng Bắc Kinh, bắt nạt cô.
Danh tiếng về sau của cô xấu đến như thế, gồm có tám mươi phần trăm công lao của Lê Nguyệt Nghi và Mạc Lệ Lệ có thể chiếm được hai mươi phần trăm còn lại.
Lê Sở Hề cau mày một cái.
Cô dựa vào ưu thế, ở trên cao nhìn xuống Mạc Lệ Lệ.
"Mạc Lệ Lệ, con mắt nào của cô thấy tôi bắt nạt em ấy vậy?"
Mạc Lệ Lệ không chịu yếu thế nên cố gắng nhón mũi chân, nhưng cô ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng tới dưới cằm cô: "Hai mắt tôi đều nhìn thấy!"
"Nói mà không có bằng chứng, cô có chứng cứ gì?"
Nói xong, Lê Sở Hề đặt một ngón tay lên bả vai Mạc Lệ Lệ.
Cô hơi dùng sức một chút, Mạc Lệ Lệ đang nhón chân, bỗng "bịch" một cái lùn xuống một khúc, cô ta tức giận đỏ bừng mặt.
"Tôi, tôi."
"Tôi" cả buổi cũng không nói ra được lý do.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy Lê Nguyệt Nghi, Mạc Lệ Lệ gấp gáp kéo cô ta tới, rồi chỉ vào đôi mắt đỏ ửng của cô ta.
"Đây chính là chứng cứ! Nếu không phải cô bắt nạt cô ấy, sao cô ấy lại khóc thành ra như vậy? Bắt nạt người khác còn lẽ sự như vậy, Lê Sở Hề, cô có thấy xấu hổ không? Thân là bạn cùng lớp của cô, tôi cũng cảm thấy khinh thường thay cô!"
Dáng vẻ oai phong lẫm liệt, còn an ủi Lê Nguyệt Nghi nữa.
"Cô Lê, cô đừng sợ! Cô vốn dĩ là cô chủ thật của nhà họ Lê, không cần sợ cô chủ giả này, đồ giả mạo!"
Lê Nguyệt Nghi mềm mại trả lời: "À, cô Mạc, cô hiểu lầm rồi, chị ấy không có bắt nạt tôi."
Dù nói như vậy, nhưng lại thận trọng liếc Lê Sở Hề một cái.
Mạc Lệ Lệ lập tức nói: "Cô Lê, cô quá hiền lành rồi? Bị bắt nạt thành như vậy còn muốn nói thay cho cô ta hả? Cô không cần sợ đồ giả mạo không biết xấu hổ này! Có tôi ở đây, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô!"
Lê Sở Hề khoanh tay, im lặng xem màn biểu diễn của bọn họ, cô liếc mắt một cái.
Vừa định bực bội quay về, thì dư quang khóe mắt đột nhiên liếc thấy một bóng dáng.
Hầy, không phải diễn kịch thôi sao?
Cô đây cũng biết.