Giờ phút này, ở một bên vườn trường, hai chàng trai khí chất xuất chúng đang nhàn nhã đi dạo trên đường.
Trong đó có một người chân dài vai rộng, cộng thêm chiếc quần tây được cắt may khéo léo trông càng thêm cao lớn. Dáng người đúng chuẩn tỉ lệ vàng không thua kém gì những người mẫu ở trên tạp chí.
Đôi mắt lạnh lùng hơi rũ xuống, khi nhìn cảnh vật xung quanh luôn tỏa ra cảm giác lạnh nhạt. Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, bên trên mũi còn gác một cái kính gọng vàng tinh xảo.
Giờ phút này ánh nắng xuyên qua khe hở của tán lá ngưng tụ lại trên người anh.
Dáng hình này khiến cho cả những người khó tính nhất cũng phải rung động.
Người đi bên cạnh có đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ý cười xán lạn.
“Thanh Triển, tôi nghe nói cậu chuẩn bị tiếp quản nhà họ Quý?”
“Tin tức lan truyền nhanh thật…”
Quý Thanh Triển hơi dừng lại một chút.
Khi ngước mắt nhìn về phía chân trời, một tia sáng vàng xinh đẹp chiếu rọi vào trong mắt anh.
“Bây giờ chỉ tiếp quản tạm thời mà thôi. Nếu làm không tốt, ba tôi sẽ thu lại quyền lực.”
“Cậu còn có thể làm không tốt sao? Quá khiêm tốn rồi!”
Thịnh Chính Nguyên khoa trương kêu to, sau đó giơ ngón tay cái lên với Quý Thanh Triển.
“Đúng là người anh em lợi hại! Năm nay cậu chỉ mới hai mươi tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ của trường đại học kinh doanh hàng đầu thế giới. Bây giờ còn chuẩn bị tiếp nhận nhà họ Quý, một gia tộc siêu giàu ở Bắc Kinh. Không hổ là con nhà người ta từ nhỏ, vì cậu mà tôi bị ba mẹ càm ràm không biết bao nhiêu lần!”
Quý Thanh Triển lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
“Mọi tài năng kinh doanh của nhà cậu đều bị anh cả cậu kế thừa cả rồi, cậu ở đây so với tôi làm gì? Gần đây không phải cậu đoạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Hoa sao? Chúc mừng ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”
Nhắc tới giải thưởng lớn quan trọng vừa đoạt được gần đây, Thịnh Chính Nguyên đắc ý mỉm cười.
“Đúng vậy. Lúc anh cả tôi tiếp quản nhà họ Thịnh cũng chỉ lớn hơn cậu một tuổi mà thôi. Anh ấy cũng rất lợi hại, không hề thua kém cậu.”
Ngoại hình hai người bọn họ vốn xuất chúng, cộng thêm Thịnh Chính Nguyên là gương mặt quen thuộc trong giới giải trí nên thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nữ.
Quý Thanh Triển vẫn lạnh lùng như cũ, không cho bọn họ chút ánh mắt dư thừa nào.
Thịnh Chính Nguyên lâu lâu lại vẫy tay, nháy mắt, hôn gió khiến những bạn nữ đó đỏ bừng mặt.
Quý Thanh Triển nhẹ nhàng liếc anh ta một cái.
“Chỗ này là trưởng học, cậu tưởng đây là buổi họp fan của cậu à? Những cô gái đó đều là sinh viên chưa trưởng thành, nếu cậu còn không đứng đắn vậy nữa tôi sẽ nói lại với anh cả của cậu, bảo anh ấy nghiêm túc dạy bảo cậu.”
Thịnh Chính Nguyên lập tức xin tha.
“Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng nói cho anh cả của tôi! Không phải cậu không biết tính tình của anh ấy, trong nhà ngoại trừ ông nội ra tôi chỉ sợ mỗi anh ấy!”
Đang đi thì phía trước đột nhiên phát ra tiếng động, loáng thoáng có mấy từ linh tinh như “nhà họ Lê”, “cô chủ” và “hàng giả” truyền tới.
Thịnh Chính Nguyên hào hứng nheo mắt lại.
“Thanh Triển, hình như phía trước xảy ra chuyện gì đó rất thú vị, có muốn qua xem thử không?”
Tuy nói vậy nhưng anh ta lại không có ý định bước tới.
Quen biết lâu vậy rồi, anh ta rất hiểu Quý Thanh Triển.
Quý Thanh Triển chính là tảng băng lạnh lùng có tiếng. Anh chỉ nói thêm vài câu trước mặt người quen như bọn họ. Thường ngày càng không thích xem náo nhiệt, dù trời có sập xuống anh cũng chẳng thèm nhìn một cái.
“Nếu cậu không có hứng thú thì chúng ta đi thôi…”
Thịnh Chính Nguyên quay đầu lại nhưng chẳng thấy bóng dáng Quý Thanh Triển đâu.
Khi anh ta khó hiểu nhìn quanh bốn phía mới phát hiện người này vậy mà lại đi về phía náo nhiệt kia.
Thịnh Chính Nguyên: “?”
Đây còn là Quý Thanh Triển mà anh ta quen sao?