Nhưng không ngờ giọng nói của hắn ra vừa vang lên, Lâm Lăng đã tiếp nối theo sau.
Hắn trực tiếp ném ra một bảng giá cao nhất.
“Ầy----------!”
Trong thoáng chốc âm thanh hít khí lạnh lẽo liên tiếp vang lên.
Tám trăm vạn!
Cái giá tiền này quả thực rất tuyệt!
Mí mắt mọi người đều không ngừng kinh hoàng.
“Tiếp tục đi, đừng ngừng lại.”
Người đàn ông thần bí cũng nhịn không được thở sâu, trong nháy mắt nổi ‘kê động’ * đứng bật dậy.
*(kích động, nổi da gà. Hai từ đồng âm).
“Lâm Thiên, ngươi thật sự muốn đối địch cùng ta sao?!”
Lữ Tá nhất thời tức giận đứng dậy, căm tức Lâm Lăng.
m thanh nổi giận của hắn ta vang vọng khắp toàn bộ phòng đấu giá.
“Ta có tiền, ngươi quản được sao?”
Khóe miệng Lâm Lăng hơi cong lên, giọng nói nhàn nhạt, lộ ra vẻ lấn át cực kì mạnh, hung hăng kích thích bản tích cao ngạo của Lữ Tá.
Cái gì?
Tên nhóc đó tên là Lâm Thiên!
Nghe tới cái tên đó, biểu cảm đầu tiên của mọi người là sửng sốt một hồi, sau đó vô số ánh mắt đều kinh ngạc nhìn về phía Lâm Lăng.
“Lâm Thiên? Cái tên nghe quen quá.”
“Ta nhớ ra rồi, khảo hạch ngoài đảo hôm nay có một người đến khảo hạch tên Lâm Thiên, một quyền nổ tung chuông lớn, lẽ nào là hắn ta sao?!”
Rất nhanh sau đó, mọi người nhớ tới cái chuyện của hôm nay, bắt đầu kinh ngạc hô hoán.
“Không sai, hơn nữa việc này hoàn toàn kinh động tới chưởng giáo đại nhân, và chín vị các chủ của tam điện lục các.”
“Chưởng giáo đại nhân thậm chí còn tuyên bố trước mặt mọi người, năm ngày sau sẽ phong vị thánh tử.”
Trong chốc toàn bộ phòng đấu giá bắt đầu bùng lên từng đợt nghị luận.
Mọi người không hề quan tâm tới tiết mục đấu giá nữa, tất cả ánh mắt đều ngạc nhiên đánh giá Lâm Lăng.
Đến giây phút này bọn họ cuối cùng cũng hiểu.