Nhưng rất nhanh, ý cười trong lòng hắn không còn sót lại chút gì. Không phải mấy năm trước hắn cũng như thế đó sao?
Hơn nữa, những chuyện hắn trải qua còn thê thảm hơn Đào Linh rất nhiều. Hắn trực tiếp bị bắt ở rể tại Triệu phủ, hoàn toàn trở thành một đứa con rể tới cửa không có địa vị.
May mà hệ thống cứu vớt hắn, sau đó hắn cũng giành được thành tựu như hiện giờ ở võ đạo, từng hình ảnh ngày xưa chợt lướt qua, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Lâm Lăng điều chỉnh tâm trạng một chút, đã mơ hồ suy đoán ra lần này Đào Linh tìm mình là muốn hỗ trợ làm gì.
“Không phải ngươi muốn giở trò cũ rích kia, muốn ta giả làm bạn trai, làm bình phong cho ngươi đó chứ?”
“Đúng!” Không nằm ngoài dự đoán, chỉ thấy Đào Linh búng tay một cái, cười thật xinh đẹp.
“Quả nhiên là đồng hương đến từ cùng một thế giới, nói một cái là hiểu, không cần giải thích quá nhiều.” Đào Linh vươn tay ngọc ra, vỗ vỗ bả vai Lâm Lăng, vui mừng tán thưởng.
Khóe miệng Lâm Lăng giật giật hai cái, sớm biết là chuyện này thì hắn sẽ không đồng ý hỗ trợ. Nhưng hiện tại đã lỡ nói ra, đêm nay chỉ có thể căng da đầu cùng Đào Linh đi đến Đào gia tham gia buổi tiệc.
“Nói với ngươi này, tiêu chuẩn chọn con rể của lão cha ta rất khắc nghiệt, ngươi phải biểu hiện ưu tú một chút.” Sau khi đã đạt thành thỏa thuận, Đào Linh cũng dặn dò thấm thía.
“Trong buổi tiệc đêm nay, các gia tộc cao tầng của Điện Tông khác nhất định sẽ mang theo con cháu nhà bọn họ tiến đến, muốn liên hôn với Đào gia chúng ta.”
“Cho nên, nếu có tổ chức luận bàn gì đấy thì ngươi nhất định phải liều mạng đánh đến cùng, lấy ưu thế tuyệt đối để áp đảo tất cả!”
“Nếu không...” Nói đến đây, Đào Linh vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: “Phỏng chừng đứa con gái lỡ thì như ta sẽ bị đẩy lên kiệu hoa.”
Lâm Lăng tò mò hỏi: “Nói thật, rốt cục hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hắn biết, bởi vì thế giới này có võ tu, quanh năm suốt tháng hấp thu linh khí, trao đổi chất khá nhanh nên không lộ già nua.
Đặc biệt là võ giả thực lực càng mạnh thì càng có thể duy trì dung nhan không già, giống vậy như Vệ Bình của Chấp Sự Đường, mặt ngoài nhìn như người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, nhưng thật ra đã có tuổi tác không nhỏ.
Viện trưởng Ứng Nguyên Tử của học viện Thiên Diễn thời trẻ cũng từng tham gia cuộc thi Bách Viện, mà lúc ấy vẫn là Vệ Bình phụ trách công bố quy tắc cạnh tranh.
Mà hiện giờ, đừng nhìn Đào Linh chỉ có dáng vẻ như cô bé mười bảy mười tám tuổi nhà bên, nhưng với thực lực cảnh giới Thánh Vực, chỉ sợ tuổi thật của nàng sẽ làm người ta khó tưởng tượng nổi.
“Nói ít lại, chỉ làm nhiều thôi!” Hiển nhiên Đào Linh rất nhạy cảm với đề tài này, ánh mắt nàng trốn tránh, chỉ hừ một tiếng và nói.
Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không hỏi nữa.
“Quần áo này là cho ngươi, mặc vào xem, dùng cho buổi tiệc đêm nay.” Đào Linh lật tay ngọc qua, lấy ra một bộ quần áo từ nhẫn không gian.