Lâm Lăng lắc đầu cười, không được Đào Linh cho phép thì hắn sẽ không lộ ra bất kỳ bí mật nào có liên quan đến nàng với ai cả.
Cách đó không xa, Đào Linh hơi nhấp môi đỏ, có vẻ rất vừa lòng với thái độ của Lâm Lăng. Tuy nàng có được hệ thống rút thăm trúng thưởng Thần cấp, nhưng vì không trêu chọc phiền phức nên từ trước đến nay nàng luôn tự cung tự cấp.
Trừ Viêm Tâm Nguyệt và Liễu Ti Vũ tương đối thân thiết ra thì chưa bao giờ chia sẻ với người khác. Nhưng nể tình quan hệ giữa Lâm Lăng và Lôi Mông không bình thường, nàng xem như ngầm đồng ý hành vi của Lâm Lăng, cũng không có nửa câu trách cứ.
“Làm lạnh một chút càng ngon đấy.”
Lâm Lăng tùy tiện lấy ra một chai, vận dụng linh lực biến nó thành bia ướp lạnh, sau đó làm mẫu mở nắp một cái.
“Thì ra là mở như vậy.” Thấy thế, Lôi Mông bừng tỉnh hiểu ra, cười thật chất phác.
Sau đó hắn ta nhận lấy chai bia ướp lạnh Lâm Lăng đưa qua, ngửa đầu uống một ngụm, chất lỏng mát lạnh xông thẳng vào cổ họng, lập tức khiến đôi mắt Lôi Mông sáng ngời.
Quả nhiên vị của bia sau ướp lạnh thay đổi rất nhiều.
Đã!!
Nếu phải dùng chữ nào hình dung thì Lôi Mông lập tức nghĩ đến từ này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lôi Mông, Lâm Lăng cười mà không nói gì. Hắn nhìn ra được, uống hết mấy két bia này thì Lôi Mông không chỉ tăng trưởng sức mạnh tinh thần, tên bợm rượu này sẽ bị mùi vị độc đáo đó bắt làm tù binh.
“Lão đại, bia này sau khi ướp lạnh thật sự uống ngon quá.” Ánh mắt Lôi Mông chớp động, sau khi uống cạn chai bia trong tay thì thật lòng tán thưởng: “Còn có thể tăng trưởng sức mạnh tinh thần, thật sự sánh ngang với đan dược, chắc giá không rẻ đúng không?”
Lâm Lăng thản nhiên cười: “Đương nhiên, sáu két bia tặng cho ngươi tốn hết sáu vạn viên đá Linh Dương của ta.”
Hả?
Sáu vạn?!
Nhưng vừa nghe lời này, Lôi Mông lại đột nhiên giật mình.
“Rẻ như vậy?!!”
Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, hình như cảm thấy có chút khó tin. Chỉ có sáu vạn viên đá Linh Dương mà có khả năng trợ giúp mình đột phá đến tu vi pháp sư cấp 9.
Giá cả này rẻ đến muốn nổ mạnh!
“Lão đại, nguồn cung cấp bên kia còn không? Chúng ta thu mua thêm một ít.” Lôi Mông như đã đánh hơi được cơ hội buôn bán, lập tức hưng phấn nói.
“Không có, cho dù có thì hiện tại lão đại cũng không có tiền.” Lâm Lăng nhún vai, cười khẽ và nói: “Ta còn nợ thương gia kia mười vạn viên đá Linh Dương.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!