Thanh niên lộ ra vẻ mặt kinh sợ, nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì bốn thế công đột nhiên gào thét lao đến.
Thấy thế, đồng tử của hắn ta chấn động kịch liệt, cho dù trực diện đối đầu với loại thế công hung hãn nào trong số đó cũng là cục diện dữ nhiều lành ít.
Thanh niên kia lập tức lui nhanh, trực tiếp thả người nhảy khỏi đài chiến đấu, muốn từ bỏ tư cách tiếp tục dự thi.
Vèo ——!
Trong nháy mắt, thân thể thanh niên rơi nhanh xuống từ trời cao. Trên người hắn ta đã ngưng tụ ra một lồng linh khí hộ thể lần nữa.
Rơi xuống đất từ độ cao này khó tránh khỏi bị thương, nhưng ít ra còn có thể giữ được mạng sống.
“Bốn người các ngươi, sau này cứ chờ xem!” Trong lúc rơi nhanh xuống bên dưới, thanh niên kia ngước mắt nhìn về phía bốn thế công thất bại trên đài chiến đấu kia, oán hận thâm độc mà hừ lạnh và nói.
Nhưng tiếng nói vừa dứt thì chỉ thấy hư ảnh phượng hoàng được ngưng tụ ra từ vô số nốt nhạc nhỏ trên không đột nhiên vỗ cánh rồi đổi hướng, lao thẳng xuống phía dưới.
“Hả..”
Thấy thế, vẻ mặt thâm độc muốn trả thù trên mặt hắn ta biến mất không còn sót lại chút nào, thay vào đó là sự hoảng sợ tột độ!
Lúc này hắn ta đang lơ lửng trên không, căn bản không có điểm mượn lực để ngăn cản, cứ như vậy, hắn ta trơ mắt nhìn hư ảnh phượng hoàng kia lao thẳng đến.
“Không!”
“Phanh ——!”
Ngay sau đó, khúc nhạc huyền diệu hòa lẫn với tiếng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn phía chân trời. Lại nhìn xuống, mặt đất dưới đáy đài chiến đấu chỉ còn một thi thể máu thịt bầy hầy.
Trên quảng trường bên ngoài, tình ảnh trong quầng sáng hình chiếu đã hiện rõ trước mắt mọi người.
Hiện trường lập tức rơi vào một mảnh yên lặng.
Vô số ánh mắt nhất trí phóng về hướng viện trưởng Khương Độc của học viện Võ Lăng. Chỉ thấy sắc mặt người này đã xanh mét, hoàn toàn không còn sự lạnh lùng ác nghiệt như lúc vừa bắt đầu. Vì quá tức giận, thân thể ông ta cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Khương viện trưởng, đa tạ.” Ứng Nguyên Tử đi đến gần đó, mỉm cười và nói: “Đao kiếm không có mắt, viện sinh của viện ta xuống tay hơi nặng, mong thứ lỗi cho.”
Khương Độc hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận sắp bùng nổ trong lòng, vững vàng mà nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, không sao.”
“Học viện Thiên Diễn cách nơi đây khá xa xôi, hy vọng các ngươi thuận buồm xuôi gió, đừng xảy ra chuyện gì trên đường!”
Nghe thấy lời này, đám người xung quanh lập tức nhìn nhau, ngụ ý trong câu này thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ánh mắt Ứng Nguyên Tử trầm xuống, sao lại không nghe ra uy hiếp trong lời nói của Khương Độc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!