“Lần so tài trước, chính là chiến đấu trên võ đài truyền thống, cũng không biết lần này sẽ có quy tắc mới nào?”
Đứng ở hàng đầu đội ngũ, Ứng Nguyên Tử lẩm bẩm tự nói. Nhớ lại năm xưa ông đã chọn lựa mười viện sinh, chính là ở chỗ này, bị các thí sinh dự thi của học viện Võ Lăng tiêu diệt, hình ảnh xấu hổ kia vẫn luôn ở trong đầu không quên đi được.
Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, thi đấu cũng như vậy, Ứng Nguyên Tử cũng không thể không thoải mái. Chỉ là người của học viện Võ Lăng thật sự khinh người quá đáng.
Có một lần so tài trên võ đài, dưới tình huống thí sinh tham dự của học viện Thiên Diễn đã chủ động nhận thua rồi, nhưng họ vẫn không chịu ngừng lại vẫn cứ hành hạ thí sinh đó đến chết. Lúc ấy Ứng Nguyên Tử tuy tức giận, nhưng nơi này là địa bàn của học viện Võ Lăng, cho nên chỉ có thể kiềm chế. Lúc này khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong mắt Ứng Nguyên Tử tràn ngập kích động, không nuốt trôi cục tức này!
“Lâm Lăng, Tần Vũ, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc, bốn người các ngươi nghe rõ đây.”
Đột nhiên, Ứng Nguyên Tử thấp giọng lên tiếng, gọi tên của bốn người bọn họ.
“Viện chủ, xin hỏi có chuyện gì?”
Sắc mặt của đám người Lâm Lăng hơi hiện sự khó hiểu, nhìn về phía Ứng Nguyên Tử bên cạnh.
“Trong cuộc thi lần này, nếu như người tham dự của học viện Võ Lăng muốn đánh đòn tâm lý gì, các ngươi cũng không cần nhân từ mà nương tay, trực tiếp đánh đến gần chết mới thôi.”
Trên khuôn mặt già nua của Ứng Nguyên Tử nổi lên một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nghe rõ chưa?”
Nghe vậy, Lâm Lăng cùng Tần Vũ bọn họ, nhịn không được có chút kinh ngạc. Rõ ràng cũng không nghĩ tới, viện chủ ngày thường thân thiện dễ gần, thế mà lại có một mặt hung dữ như vậy.
“Rõ.”
Bỗng nhiên, bốn người bọn họ cung kính gật đầu. Thật ra không cần Ứng Nguyên Tử nói bọn họ cũng hiểu được phải làm như thế nào. Nếu thật sự muốn ra tay, nói về tàn nhẫn độc ác, bốn huynh đệ bọn họ, chỉ sợ còn hiếu thắng hơn số đông người tham dự ở đây.
“Keng ——!”
Đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên. Ngay sau đó, trong chỗ huyên náo nhất trong quảng trường. Vô số ánh mắt, đều nhìn về bên này. Lại thấy một đám kỵ binh mặc giáp chiến, khí thế mạnh mẽ hùng hổ đi trước dẫn đường.
Ở giữa hàng ngũ, một người đàn ông tóc bạc có biểu cảm lạnh nhạt ngồi trên lưng ngựa, theo đội kỵ binh đi đến bục cao của quảng trường. Vẻ ngoài của hắn nghiêm nghị, nhìn khoảng chừng 30 tuổi, nhưng lại ẩn giấu vẻ khổ sở trong mắt, giống như một người đã trải qua vô số năm tháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!