Lâm Lăng nhìn lướt qua, trong lòng thầm tính toán, hắn vô cùng bất ngờ đối với con số này.
“Cũng bình thường thôi.”
Trần Tấn lạnh lùng nói: “Có điều xác suất số người có thể chiến đấu lên được bảng xếp hạng e rằng cũng chỉ có 1%.”
1%!
Lâm Lăng vô cùng kinh ngạc khi nghe được xác suất này.
Khi hai người bọn họ đáp xuống tế đàn, có rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm đột nhiên chiếu tới. Đặc biệt là ba thiên tài thuộc Mạn Thạch tộc gần đó. Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm về phía Lâm Lăng và Trần Tấn đầy khát máu, trên khuôn mặt dữ tợn còn có một chút phấn khích.
“Nhân loại chỉ có hai người, đúng là chẳng đủ chia.”
Một tên võ giả Mạn Thạch tộc lên tiếng trêu tức. Giọng điệu có vẻ như muốn biến hai người Lâm Lăng trở thành con mồi.
Đối với chuyện này, Lâm Lăng không thèm quan tâm.
“Thấp kém.”
Thái độ của Trần Tấn cũng khá kiêu ngạo.
Hắn ta từng là người đứng đầu của Ma tộc nên sự kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương máu hắn ta. Vì thế đối với Mạn Thạch tộc ở vạn năm sau hay là hiện tại, hắn ta chẳng thèm để vào mắt.
Hai chữ thấp kém vang lên không lớn nhưng ba tên võ giả Mạn Thạch tộc vẫn nghe được.
“Nhân loại kia, ngươi nói ai thấp kém!”
Tên thủ lĩnh cường tráng của Mạn Thạch tộc quát lớn.
“Ai lên tiếng thì là người đấy.”
Trần Tấn cười lạnh lùng, hắn ta chằng thèm nhẫn nhịn làm gì.
Ở một nơi đông người phức tạp thế này, càng biểu hiện yếu thế thì lại càng dễ bị bắt nạt. Đến khi đó, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người và rắc rối sẽ xảy ra liên tiếp! Hắn ta hiểu rất rõ nên mới cố ý biểu hiện ra mình là kẻ mạnh như thế!
“Đồ vô liêm sỉ!”
Tên võ giả Mạn Thạch tộc trợn tròn mắt vì tức giận, hắn ta bước về phía trước.
Nghe thấy động tĩnh xung quanh, các thiên tài võ đạo thuộc các chủng tộc khác hào hứng xem náo nhiệt. Đa số mọi người chăm chú nhìn tên võ giả Mạn Thạch tộc kia tới chỗ Trần Tấn và nhìn Trần Tấn với ánh mắt kinh miệt.
So với kích thước của con người, thân thể khổng lồ và cường tráng của hắn ta tạo ra cảm giác áp chế rất lớn.
“Thằng nhãi, nếu như bây giờ ngươi dập đầu xin lỗi thì ta có thể tha cho ngươi một lần.”
Tên võ giả Mạn Thạch tộc há miệng tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
“Tốt nhất là ngươi nên đi khỏi đây trước khi ta động thủ.”
Trần Tấn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, lạnh lùng nói.
“Muốn chết!”
Vừa nghe lời này, tên võ giả Mạn Thạch tộc hoàn toàn bị chọc giận.
Ầm!
Nắm đấm to như cái nồi đấm thẳng về phía Trần Tấn vô cùng mạnh mẽ. Với khoảng cách và tốc độ tấn công như thế, chỉ sợ võ giả bình thường khó có thể chống đỡ được.
Tuy nhiên kế tiếp, một luồng khí đen tràn ngập tỏa ra. Chỉ thấy nắm đấm của tên võ giả Mạn Thạch tộc kia còn chưa chạm vào được Trần Tấn thì hắn ta đã bị đầy lùi về phía sau.