Chương 87: Tất cả các tác phẩm đều đạo nhai!
Nhị Cáp Tử lè lưỡi tiến đến gần bà.
Bà Lục sợ hãi lùi lại phía sau.
“Súc…súc sinh, mày đừng lại đây.”
“Gâu gâu…”
Nhị Cáp Tử lại sủa hai tiếng, sau đó mở miệng, hàm răng đều tăm tắp sắc nhọn hiện ra trước mặt bà Lục, doạ đến mức bà sợ hãi ngồi sụp xuống cạnh bồn hoa.
Bà rất sợ chó, đặc biệt là những con chó điên đến người còn không trị được, bà cực kỳ, cực kỳ sợ.
“Lục Gia Bách, con ra đây ngay cho mẹ, không lẽ con muốn tận mắt nhìn thấy mẹ con bị con chó điên này cắn mấy nhát à?”
“Gâu gâu.”
Nhị Cáp Tử trước giờ ghét nhất bị người khác gọi mình là chó điên, cơn giận dữ trong lòng nó đã nguôi đi, bây giờ lại bùng lên, nó nhìn chằm chằm vào bà với khuôn mặt hung dữ, nó định nhắm đến cánh tay bà.
Dương Tuỳ Ý nhận ra ý định của nó, vội vàng hét lên, “Nhị Cáp Tử, đừng cắn linh tinh, dạy cho bà ấy một bài học là được rồi.”
Dù sao cũng là thái hậu nhà họ Lục, cậu bé sợ nếu Nhị Cáp Tử cắn bà ấy sẽ chọc tức Lục Diêm Vương, Lục Diêm Vương sẽ lấy đi mạng chó của nó mất.
Nhị Cáp Tử nhận được chỉ thị của cậu chủ, từ từ kìm nén sự dữ tợn, nó cúi người trước mặt bà Lục, dưới ánh mắt kinh hãi của bà, nó vươn cái lưỡi dài nhớp nháp liếm lấy khuôn mặt bà.
Trời ơi… Thật là nóng mắt.
Bà Lục phát cáu rồi.
Bà sống thoải mái sung sướng cả nửa đời người, chưa bao giờ phải chịu sự giận dữ như vậy.
Tất cả nỗi tức giận này đều chặn trong lồng ngực, bà đảo mắt liên hồi rồi ngất đi.
“Mẹ ơi.” Dương Tuỳ Ý bỗng nhiên hét lên, lao xuống bậc thang, đưa tay ra đỡ bà ấy từ bồn hoa.
Nói gì thì nói, dù sao bà ấy cũng là bà nội của cậu bé, không có bà nội, thì sẽ không có tên khốn nạn Lục Gia Tân, mà không có Lục Gia Tên thì cũng sẽ không có Dương Tuỳ Ý, riêng khoản này cậu phải tính toán rõ ràng.
Lục Minh theo sát, ôm lấy cánh tay còn lại của bà, không quên giơ ngón tay cái lên với Dương Tuỳ Ý, “Đồ chó, cũng giỏi đấy, đến kể ông nội tôi cũng không dám làm bà tức giận, bây giờ bà còn giận dữ đến mức ngất đi. Cậu lợi hại đấy.”
Dương Tuỳ Ý trừng mắt nhìn cậu ấy, giận giữ trả lời: “Nói nhảm cái gì đấy? Mau đưa bà ấy đi bệnh viện chữa trị đi, nếu như bà ấy bị tôi chọc tức chết, tôi sẽ còn bị ông chú khốn khiếp kia trừng phạt đấy.”
Lục Gia Bách từ phòng khách đi ra, từ từ chậm rãi bước xuống cầu thang, vươn tay ôm lấy bà Lục đang ngất xỉu, trầm giọng nói: “Chỉ duy nhất một lần này thôi đấy, không được phép có lần sau, dù bà ấy có không đúng, cũng là bà của mấy đứa. Nghe rõ chưa?”
Dương Tuỳ Ý cong khoé miệng lẩm bẩm: “Vậy thì lời của mình đáng ra bà ấy nên phớt lờ chứ?”
Lục Gia Bách bất lực thở dài, cố gắng bình tĩnh: “Bà ấy vẫn còn chưa biết thân thế của cháu, đợi đến khi bà ấy biết rồi, nhất định sẽ từ bỏ khúc mắc, xem cháu là con cháu trong nhà, yêu thương hết mực.”
Dương Tuỳ Ý hừ hai tiếng, “Tôi sợ bà ấy biết thân thế của tôi xong sẽ càng tức giận hơn.”
“…”
… Lục Gia Bách không đưa mẹ đến bệnh viện ở biệt thự, mà đích thân đưa bà đến dinh tự nhà họ Lục, Một gia đình lớn, dù gìa hay trẻ đều là những thùng thuốc nổ, nếu như ở gần nhau có lẽ sẽ dẫn đến cuộc chiến tranh thế giới.
Khi sắp đến dinh thự nhà họ Lục, bà Lục từ từ tỉnh dậy.
Khi bà mở mắt ra, cảnh tượng trước khi hôn mê lại hiện ra trong đầu, bà bật dậy.
Lục Gia Bách thấy vậy, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy tay bà, kéo bà ngồi xuống ghế một lần nữa, tránh để đầu bà va vào nóc xe.
Bà Lục lắc mạnh cánh tay anh, hằn học nói: “Con tận mắt chứng kiến đứa bé đó gọi con chó đó bắt nạt mẹ, Dương Tâm đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì, mà bắt con trở thành cha ruột của đứa con trai ngỗ ngược của cô ta.”
Lục Gia Bách liếc nhìn bà một cái, khẽ nói: “Mẹ cũng là trưởng lão đáng kính trong giới danh nhân, được người người tôn kính.
Những lời nói thế này mẹ không nên nói ra, nếu không thì người ta sẽ thấy mẹ là người vô văn hoá.”
“Con…” Bà Lục hết sức tức giận, nghiến răng hỏi: “Cuối cùng là con muốn thế nào? Lẽ nào con vẫn muốn cưới đứa con gái lố lăng đó à?”
Cưới?
Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn, Thế nhưng… “Mẹ nghĩ nhiều rồi, con đã từng nói cả đời này con không có ý định lấy vợ, lời này mãi mãi không thay đổi.”
Bà Lục nghe xong càng tức giận hơn.
Cả đời không lấy vợ?
Vậy thì thà rằng cưới Dương Tâm còn hơn.
“Con đường đường là trưởng họ danh tiếng nhà họ Lục, sao có thể không kết hôn? Mẹ tuyệt đối không cho phép con cả đời này không kết hôn, vài ngày nữa bố con trở về rồi, con cũng nên tính chuyện kết hôn với Dương Nhã đi.”
Sắc mặt Lục Gia Bách ngay lập tức tối sầm, giọng nói cứng đờ: “Nếu như mẹ muốn nhìn thấy cô dâu dự hôn lễ một mình, làm mất mặt nhà họ lúc, thì mẹ cứ làm thế đi.”
“Con, con, con… Con đừng có doạ mẹ.”
“Đó không phải là lời đe doạ, con chỉ đang nói thật thôi. Không phải mẹ chỉ muốn một cô gái có thể làm bà chủ nhà họ Lục thôi sao? Cho dù con có cưới ai cũng chẳng sao cả, thế nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không được xuất hiện trong phòng con, và con sẽ không bao giờ thừa nhận cô ta là vợ.”
Bà Lục tức giận đến mức phải lấy tay che ngực, đưa tay chỉ vào mặt anh, miệng mếu máo không thốt nên lời.
Lục Gia Bách nhìn bà một cái rồi lại nói: “Mẹ vẫn nên lo lắng cho lễ trưởng thành của Thanh Thanh đi, những việc khác mẹ đừng quan tâm, bao gồm…cả việc nhà họ Trần. Mẹ đã cưới chồng rồi, không còn là người nhà họ Trần nữa, chuyện nhà đẻ bớt quan tâm đi thì tốt hơn, nếu không thì mẹ sẽ bị chỉ trích đó. Có thể ông ngoại và cậu không quan tâm, thế nhưng, xét cho cùng người khác vẫn sẽ để ý.”
Bà Lục bị con trai chọc cho cười. “Được, được, các con bây giờ có đôi cánh cứng cáp rồi, người làm cha làm mẹ có giữ cũng không được. Con vẫn quyết tâm bảo về người phụ nữ đó phải không? Được rồi, vậy thì mẹ chỉ có thể dùng biện pháp của mẹ đuổi cô ta ra khỏi Hải Thành. Cô ta muốn bước chân vào nhà họ Lục hoặc nhà họ Trần à? Trừ khi mẹ chết thì mới được.”
Lục Gia Bách khẽ gật đầu, anh không nói gì thêm, anh sợ nói thêm nữa sẽ khiến mẹ ngất xỉu.
Đương nhiên, với tính tình của bà hiện giờ, anh có nói thêm cũng vô dụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!