Chương 869
Luật sư Vương đưa tay lau mồ hôi trên trán, giọng run run nói: “Cô Lâm nói sẽ chuyển ra khỏi nhà mà không cần nhận bất cứ tài sản nào, nhưng cô ấy có một yêu cầu đó là muốn bỏ vốn đầu tư vào số cổ phần được chuyển nhượng lại của Trần Thị ở trong tay anh, hy vọng anh có thể đồng ý.”
Lâm Thanh chau mày.
Tay trắng rời đi, lại còn muốn đầu tư vào cổ phần trong tay anh. Cô muốn phủi sạch mọi quan hệ với anh sao?
Lẽ nào cô muốn có được cổ phần của Trần Thị thì anh sẽ đều phải để cô ấy góp vốn đầu tư?
Còn nữa, hiện tại cô vẫn còn là vợ hợp pháp của anh, được pháp luật công nhận, tài sản của anh, theo lý sẽ được chia cho cô một nửa, cô dựa vào đâu mà muốn tay trắng ra đi? Cô có bao giờ coi anh là chồng của mình không?
Một ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong lòng Lâm Thanh, anh lập tức đứng dậy rời khỏi ghế ngồi. Động tác này khiến luật sư Vương sợ hãi tột độ hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã khụy xuống đất.
“Anh, anh Lâm, tôi chỉ chuyển lời của cô Lâm thôi, anh đừng kích động, có chuyện gì, anh cứ từ từ bàn bạc với cô Lâm.” Căn cứ điều trị.
Trong phòng làm việc.
Phó Đức Chính dựa người vào sô pha nói với Dương Tâm: “Hôm vây giết đám tử sĩ đó, tôi đã đặt như thi thể bọn họ ở trong nhà tang lễ Hải Thành, sau đó cho người xử lý sạch sẽ, nhưng sáng sớm nay đột nhiên có người đến báo rằng một vài thi thể đã biến mất.” Dương Tâm có phần sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phó Đức Chính: “Thi thể biến mất sao? Lẽ nào có người trộm thi thể đi mất? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Đức Chính nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia phức tạp: “Người bình thường sẽ không tự nhiên nảy sinh hứng thú với một xác chết, càng không rảnh rỗi đến mức đi trộm một cái xác làm trò tiêu khiển, nhưng nếu những người đó có ý đồ thì sao?”
Dương Tâm có phần mơ hồ.
Thẩm Thành đứng bên cạnh bổ sung thêm: “Những tử sĩ này rất có ích, nếu như không phải bị chính người cầm đầu trộm đi, vậy thì chỉ có thể là…”
“Lục Gia Bách.” Dương Tâm nói một cách đầy tự tin.
“Nhất định là Lục Gia Bách, có lẽ anh ấy muốn thông qua những xác chết này để phán đoán xem rốt cuộc người nào đã đứng sau giật dây, nói cách khác là Lục Gia Bách vốn dĩ không hề mất đi trí nhớ.”
Anh ấy vẫn luôn giả vờ bản thân mình đã quên hết mọi chuyện. Mục tiêu trước mắt là phải khiến đối phương lơ là cảnh giác, sau đó giáng một đòn chí mạng.
Trần Uyên chật vật ngồi dậy.