Chương 325
Cuộc trò chuyện bị đóng băng.
Xung quanh lập tức rơi vào sự trầm mặc kì lạ.
Ước chừng hơn mười phút, Trần Uyên lại mở miệng: “Tin đồn bên ngoài em cũng có nghe nói rồi, hiện tại cả thế giới đều biết Lâm Thanh anh có vợ có con, mặc dù vậy anh vẫn còn muốn bao nuôi em sao, phản bội cuộc hôn nhân giữa anh và vợ anh?”
Lâm Thanh lạnh lùng cười, kéo cô lên, dùng sức nắm lấy cằm cô, châm chọc nói: “Sao, sợ hãi rồi à? Sợ người bên ngoài biết em dây dưa với đàn ông có vợ, sợ bọn họ chửi em là hồ ly tinh, là người thứ ba, là tình nhân không thể nhìn thầy ánh mặt trời sao?”
Trần Uyên giật giật khóe miệng, tựa như nở nụ cười, nhưng bi thương trên mặt lại rõ ràng vô cùng.
“Lúc trước bọn họ nói anh không phải là người, gian díu với cả mẹ kế của mình, trong lòng anh hẳn là cực kỳ sợ hãi nhỉ?”
Cơ thể Lâm Thanh run rẫy mạnh liệt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung hãn.
Người phụ nữ chết tiệt này.
Sao cô dám?
Sao cô dám nhắc đến chuyện này chứ?
Đây là vết thương lớn nhát trong lòng anh ta, cũng là điều cắm ky không thể chạm vào.
Ngay cả chính anh cũng không dám dễ dàng nhắc tới.
“Em muốn chết, đúng không.”
Nói xong, anh ta đột nhiên giơ tay bóp cỗ cô.
Gân xanh nỗi cả trên cánh tay, cỗ tay không ngừng dùng sức, trong nháy mắt, đôi mắt của anh ta tràn đầy căm ghét, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Trần Uyên không giãy dụa, tùy ý không khí từ trong khoang bụng nhanh chóng biến mắt, cảm giác hít thở không thông lan tràn khắp cơ thể.
Cô ấy, dường như có ý nghĩ tự sát trong đầu.
Lâm Thanh cũng nhìn ra tâm tư muốn chết của cô rồi.
Phản ứng này của cô, không nghỉ ngờ gì, chính là một ngòi nổ, triệt để châm lửa giận vào trong lòng anh.
Cái gì lý trí, cái gì bình tĩnh, cái gì khắc ché, tất cả đều biến hết đi.
“Trần Uyên, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Lâm Thanh dùng sức ném cô lên chiếc xích đu, sau đó anh áp người đè cô xuống.
Động tác của anh ta rất trực tiếp cũng rất thô bạo.
Không một nụ hôn, không sự trấn an nào, mà lại mang theo một sự tàn phá.
Đau đớn như xé rách đánh tới.
Dường như xé rách cơ thể cô.
Anh đã thực sự làm vậy.
Khuôn mặt của Trần Uyên nhanh chóng tái nhọt.
Cô muốn phản kháng muốn chạy trốn, nhưng bị anh ta ôm chặt vào lòng không một khe hở.
Không thẻ trốn thoát nữa!
Màu đỏ tươi của máu theo khe hở của chiếc xích đu mây thấm ra ngoài, nhỏ giọt trên sàn đá cẩm thạch vừa rồi còn sạch sẽ, in thành hình những đóa hoa thê lương lên đó.