Chương 15: Anh muốn cưới em!
Lục Gia Bách dời tầm mắt nhìn Trần Tuấn, ánh mặt đặt lên người Dương Tùy Ý, đanh giọng hỏi: “Bức ảnh đứa con riêng trên mạng hôm qua là do cháu làm?” Cậu nhóc chớp chớp mắt, giọng nói dễ thương cất lên: “Ông Lục nói vậy là có ý gì, một học sinh tiểu học vừa mới lên lớp hai như cháu, trường còn chưa có tiết tin học nữa đấy, ông Lục nghĩ cháu có bản lĩnh photoshop phức tạp như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Gia Bách co thắt, trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao cháu lại kéo Lục Minh xuất hiện trong video sau khi tôi thanh minh tin đồn, lại còn tự nhận là anh em của nhau trước mặt truyền thông?” . Dương Tùy Ý cười nhếch mép, không đáp mà hỏi ngược lại: “Xin hỏi ông Lục đây là bố Diễn có quan hệ gì với nhau?”
Lục Gia Bách hơi sững sờ, nhìn chằm chằm cậu nhóc một lúc lâu rồi mới rít ra ba chữ từ kẽ răng: “Anh em họ”.
Cậu nhóc nhún vai, nhẹ nhõm nói: “Vậy thì đúng rồi, cháu và Lục Minh là con trai của bổ Diễn và chú, nói với giới truyền thông rằng chúng cháu là anh em thì có gì sai sao?” “
“Thực ra chú Lục không phải sốt ruột thanh minh tin đồn như vậy, chỉ cần chúng ta tự biết sự thật với nhau là được, hà tất phải để ý cách nghĩ của người ngoài làm gì? Tất nhiên, nếu ông Lục cố chấp muốn đăng bản giám định cha con để thanh minh thì cũng được thôi, cháu sẽ hợp tác để xét nghiệm với chú, nhưng máu của cháu quý lắm đấy. Một giọt ba nghìn tỷ, chú trả đủ thì cháu mới đồng ý cắt máu cho chú”
Trần Tuấn thấp giọng cười. Tính mê tiền lại bắt đầu rồi.
Một tháng anh cho cậu 300 tỷ tiền tiêu vặt còn chưa đủ sao? Giờ lại còn bám lấy Lục diêm vương nữa, gan to thật.
“Nếu anh họ không còn chuyện gì khác thì bọn em đi trước đâu.”
Ánh mắt của Lục Gia Bách dừng lại trên người Dương Tâm ba giây, thấy cô không bài xích sự đụng chạm của Trần Tuấn, ánh mắt anh tối sầm lại.
Rõ ràng người phụ nữ này rất phản cảm với sự tiếp xúc của anh, nhưng đổi lại là người đàn ông khác, cô lại ngoan ngoãn như một con mèo vậy…
“Cậu định cưới cô ấy à?”.
Trần Tuấn nhướng mày, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Cậu nhóc cũng gọi em là bổ rồi, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con cô ấy, anh họ có Minh Minh xong cũng không định đưa cô hai nhà họ Dương vào hộ khẩu Lục Thị sao? Nói gì thì nói, hai người họ cũng là chị em ruột đấy, anh em mình cưới hai chị em nhà người ta, đồn ra ngoài cũng là cả một giai thoại”. Lục chó: “..” Rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, Dương Tâm vô thức rụt bàn tay bị Trần Tuấn nắm lấy lại, cô khẽ thở dài: “Xin lỗi, lại chuốc thêm rắc rối cho anh rồi, cũng khiến bố mẹ anh hiểu nhầm. Nếu tiện thì em muốn mời hai bác ăn bữa cơm, tự giải thích rõ ràng với hai bác, tránh để cuộc sống riêng của anh gặp phiền phức”
Trần Tuấn cười nhẹ, nụ cười nho nhã như gió xuân, ấm áp như ngọc, lời nói ra lại như dòng suối mát chảy vào lòng người ta.
“Tâm Tâm, biết bao năm rồi, em biết rõ tâm ý của anh mà. Nếu đã thẳng thắn với nhau, vậy thì hôm nay chúng ta nói rõ luôn đi. Anh thích em, à không, có lẽ không chỉ đơn thuần là thích nữa. Tình cảm ẩn giấu trai qua bao năm đã biến thành tình yêu say đắm rồi”
“Tần.”
“Đừng vội từ chối anh, Tâm Tâm, chúng ta đều là trai chưa vợ gái chưa chồng, anh có tình cảm nam nữ với em là chuyện bình thường. Anh muốn cưới em càng là chuyện bình thường hơn. Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, nói những người mà người trưởng thành có thể chấp nhận được.
Trái tim anh hướng về em, muốn cưới em làm vợ, một năm cũng được, mười năm cũng được, chỉ cần em không gả cho người khác, thì anh vẫn sẽ luôn chờ em như vậy” .
Dương Tâm cúi đầu, tuy cô đã trải qua muôn vàn giông bão, nhưng về chuyện tình cảm, cô vẫn ngô nghê như thiếu nữ mười tám tuổi, hoàn toàn không có quyền tự chủ.
Cô không bài xích Trần Tuấn, trái lại, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất an tâm, nhưng cô có hai đứa con, còn Tần Thị…
Chưa chắc đã chấp nhận cô.
Trần Tuấn, anh nói anh là Hoa Kiều Anh Quốc” “Ừm” “Anh còn nói bố anh là họa sĩ nổi tiếng quốc tế” “Ừm” “Anh cũng nói mẹ anh là công chúa vương thất Đan Mạch” “Ừm”
Dương Tâm cười mỉa mai, suy tư nói: “Nhưng anh lại là người thừa kế của Tần Thị, nhà họ Trần ấy à, đó là sự tồn tại có thể sánh gnang với nhà họ Lục đấy, trước ngày hôm nay, em thậm chí còn không biết… anh có một thân phận như vậy. Mà thân phận ấy lại quá đỗi tôn quý, vô hình chung kéo xa khoảng cách giữa chúng ta” .
Xuất phát từ sự tôn trọng bạn bè, cô chưa từng điều tra thân thể của Trần Tuấn. Anh nói gì, cô tin nấy.
ít nhất mấy năm nay cô luôn tưởng anh chỉ đơn thuần là Hoa Kiều hải ngoại, cộng thêm chuyện thường ngày Tần Thị luôn khiêm tốn, chưa từng lộ mặt trên truyền thông, khiến cô… bị mụ mị nhiều năm liền.
Trần Tuấn thấy ánh mắt cô tối sầm lại, hai hàng lông mày khẽ cau, trái tim anh quận thắt, vội vàng giải thích: “Tâm Tâm, anh không hề lừa em, anh thật sự là Hoa Kiều Anh Quốc, vì anh có hai quốc tịch. Còn bố anh, ông ấy cũng là họa sĩ nổi tiếng quốc tế thật, em từng nghe tới cái tên “Túy Phiêu Diêu chưa?” Dương Tâm nheo mắt, trong đầu có một dòng suy nghĩ chạy vượt qua, buột miệng hỏi: “Họa sĩ “Túy Phiêu Diêu” nổi tiếng tầm cỡ quốc tế nhưng tần bí là bố anh?”
“Ừ, đó là nghệ danh của ông ấy hồi còn trẻ. Em cũng biết đấy, với gia tộc hào môn như Tần Thị, sẽ không cho phép con cháu theo nghiệp nghệ thuật, đặc biệt là người thừa kế của gia tộc, ngày được nhận định sẽ trở thành người nắm quyền tiếp theo chính là ngày gánh trên vai sứ mệnh gồng gánh gia tộc hưng thịnh”
“Mà bố anh lại quá si mê hội họa, nên những năm học ở nước ngoài đều dùng nghệ danh ấy để trà trộn vào giới này, vả lại còn thành danh, sau đó quay về gia tộc, ông ấy cũng từ từ buông bỏ thú vui, nhưng năm nào cũng sẽ ra một tác phẩm với bút danh là “Túy Phiêu Diêu”, còn mẹ anh.”
Nói đến anh, anh đột nhiên ngưng lại không biết nghĩ gì mà ánh mắt lộ rõ vẻ buồn đau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!