Chương 690
Dường như bố Thẩm cũng đã nhận ra sự xa cách và kháng cự của cô, nên sau khi đi được hai bước lại chậm chạp dừng bước, ánh mắt ông ấy dừng lại trên người cô vài giây, có chút băn khoăn nói: “Con gái à, bố không biết sở thích của con, cho nên chỉ có thể… Nếu như con muốn ăn cái gì, cứ nói với Thẩm Thành, sau đó để cho anh con chuyển lời cho bố, bố sẽ đi mua cho con, được không?”
Dương Tâm nhắm mắt lại không nói gì.
Hiện tại người duy nhất mà cô tin tưởng, người duy nhất cô dựa vào chỉ có Lục Gia Bách, ngoại trừ anh ra, cô không dám tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này cô đã chịu thiệt thòi quá lớn, trả giá một cái giá quá đắt, sau này có liên quan gì tới người khác, cô cũng sẽ giữ lại một phần đầu óc, chừa lại một đường lui.
“Bác trai ạ, Tâm Tâm chỉ vừa tỉnh, người còn có chút mơ hồ, có chuyện gì chờ sau khi cô ấy khôi phục đã rồi nói sau.”
Lục Gia Bách mở miệng, bầu không khí trong phòng đang đông cứng liền dịu đi không ít.
“Được, được, được.” Bố Thẩm vừa đồng ý, vừa nhấc chân lui về phía sau: “Cậu Lục à, vậy nhờ cậu chăm sóc cho Tâm Tâm, có cần bất cứ việc gì cứ nói với Thẩm Thành, nhất định nó sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.”
“Không dám.”
Sau khi nhìn thấy hai bố con đi ra ngoài, Lục Gia Bách đưa tay đỡ Dương Tâm ra khỏi lồng ngực của mình.
“Có chuyện gì vậy? Không thoải mái trong lòng sao?”
“Lục Gia Bách, em không biết đối mặt với ông ấy như thế nào, vây giờ em rất phản cảm đối với thân phận người bố này, Dương Thành đã khiến em ghê tớm, nên bây giờ em không thể tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào làm bố của em được nữa.”
“Vậy thì không cần phải chấp nhận.” Lục Gia Bách lại một lần nữa ôm cô vào lòng, trấn an cô: “Bây giờ em đã qua tuổi cần tình yêu của bố rồi, có bố hay không cũng giống nhau, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, không thể chấp nhận thì không cần phải chấp nhận.”
Dương Tâm không nói gì, nằm trong lòng anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu sau, cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, lập tức rời khỏi vòng tay của Lục Gia Bách, ngửa đầu lên nhìn anh, vội vàng nói: “Trước khi em xảy ra chuyện, không phải tiểu ca gặp phải mai phục sao? Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Thanh Thanh không bị làm sao chứ?”
Lục Dạ mím môi lại, trong mắt xuất hiện vẻ u ám.
Dương Tâm hiểu rõ anh như thế nào, chỉ cần một ánh mắt liền nhìn ra anh có chuyện giấu diếm cô.
“Là anh tự nói với em hay để em gọi điện thoại cho tiểu ca để anh ấy nói với em?”
“Vẫn là nên để anh nói đi.” Lục Gia Bách đưa tay đè cánh tay chuẩn bị đi lấy điện thoại di động của cô, nói chầm chậm: “Vì cứu Tiểu Ca, Thanh Thanh trúng một phát súng, viên đạn bị kẹt trong gân cốt, tuy rằng đồ đệ Bạch Trung Kiên của em đã lấy viên đạn ra giúp con bé, nhưng gân cốt của con bé vẫn bị thương nặng.”
Anh vừa nói như vậy, làm sao Dương Tâm còn không đoán ra được tình hình hiện tại nữa.
Gân cốt bị thương nặng, cho dù là cô cũng không nắm chắc có thể giúp cho bệnh nhân khôi phục lại được, huống chi là Bạch Trung Kiên.
Anh chàng đó còn chưa học được tinh túy từ y thuật của cô đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!