Chương 376
Nhìn Lục Gia Tân cõng Trần Tuấn lao ra ngoài, khóe mắt giật giật mạnh mẽ.
Không phải Nhị Cáp Tử chỉ nhảy lên người anh ta và liếm xung quanh máy lần, nhưng không cắn đứt mạch máu, làm gì dọa đến nỗi sợ như thế?
Khi anh Lục Gia Bách bước vào, cô bắt gặp anh và hỏi: “Lục Cầu, em gớm như vậy sao?”
Lục Gia Bách sải bước đến gần cô, vươn tay ôm eo cô, nhìn hai má ửng đỏ vì uống quá nhiều, khẽ cười: “Gớm, rất gớm, chú nhỏ bị em dọa sợ rồi.”
“Vậy phải bù đắp cho nhà họ Lục, chúng ta phải đi tạo em bé, vì nhà họ Lục thêm hoa thêm lá.”
Nói xong anh đứng dậy ôm cô.
Dương Tâm kinh ngạc.
Vội vàng đưa tay vòng qua cỗ anh.
“Đừng quấy nữa, em uống hơi nhiều, có chút khó chịu.”
Lục Cầu nhíu mày: “Chỉ là lúc em say, chính là thời cơ tốt nhất để anh động thủ.”
Con cún này…
Nhưng với sức của cô không thể kháng cự lại anh, chỉ có thể để mặc người đàn ông này ôm ra khỏi phòng.
Vừa mới tới cửa thang máy Dương Tâm cau có hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Trở về chung cư Thịnh Cảnh sao?”
Lục Gia Bách trợn mắt, cười như không cười nói: “Em nghĩ anh ngu chắc? Đưa em về chung cư để mấy tên quỷ nhỏ kia quấy rối chuyện tốt của anh à.”
JGT Con cún này càng ngày càng thông minh.
“Được rồi, nhưng mà bây giờ trễ lắm rồi, để máy đứa nhỏ ở nhà một mình thì nguy hiểm quá, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về.”
“Xi.” Lục Gia Bách hừ lạnh một tiếng: “Em còn có thể văn vở vậy sao? Đừng tưởng là anh không biết máy năm nay em một mực nuôi thả bọn nhỏ, có lúc em xuất ngoại, đi một lèo những hai tháng, anh thấy Dương Tùy Ý cũng không gầy đi mất lạng thịt nào.”
“Ting”
Cửa thang máy mở ra.
Lục Cầu ôm cô bước vào, anh trực tiếp đem cô ép vào bức tường trong thang máy.
Ùn ùn kéo đến choáng ngợp, nháy mắt như muốn nuốt chửng Dương Tâm.
Cô khẽ thở dài.
Người đàn ông này có lẽ đã đạt tới giới hạn rồi.
Nếu lần này cô lại ngăn cấm, chắc anh sẽ bùng nỗ mắt.
“Cục cưng, em muốn làm ở chỗ này hay là tới biệt thự tư nhân của anh?”
Nói lời vô ích.
Cái này cũng cần phải hỏi sao?
“Nếu dám làm ở chỗ này bà đây sẽ trực tiếp tiêu hủy phần thân dưới của anh.”
Một tia vui mừng lóe lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách, anh lo lắng hỏi: “Em, em thật sự đồng ý sao?”
Dương Tâm yên lặng, vươn tay ôm lấy eo của anh, nức nở: “Lục Gia Bách, em yêu anh, yêu đến tột cùng, anh lại còn là bố của con em, em làm gì có lý do để đẩy anh ra chứ? Dương Tâm của 7 năm trước có thể sẽ nhẫn nhục chịu đựng tất cả, nhưng Dương Tâm của 7 năm sau sẽ không bao giờ khiến bản thân phải chịu oan ức.”
Đúng vậy.
Từ lúc cô thẳng thắn với Trần Tuần, nói cho anh ta biết hai người chỉ có thể dừng lại ở mối quan hệ bạn bè, cô mới hiểu rõ lòng mình, biết được mình thật sự muốn gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!