Chương 226: Đang sống sờ sờ bị chọc tức đến ngắt!
Tắt nhiên.
Em là mẹ ruột của thằng bé, nhóm máu giống nhau thì có gì lạ?
Lời nói đến bên miệng, vẫn bị anh nuốt trở lại.
Chờ một chút, cho đến khi anh thu xếp xong tất cả mọi việc rồi mới nói với cô.
“Thế nào, tình hình của tên nhóc kia đã ổn định chưa?”
Dương Tâm gật gật đầu, thở dài nói: “Đứa nhỏ này cũng lắm tai nạn. Vừa mới bị bỏ thuốc, chớp mắt lại…
Nói đến đây, cô kinh ngạc nhướng mắt, cắn răng hỏi: “Phanh không ăn không phải do tai nạn, mà là có người cố ý làm? Có người muốn giết thằng bé hả? Ai?”
Lục Gia Bách không trả lời, mà nhìn cô với ánh mắt “chắc em cũng biết”.
Dương Tâm suy nghĩ một hồi, chợt hiểu ra: “Xem ra phải nhanh chóng xử lý Dương Nhã càng sớm càng tốt. Trong bụng cô ta đang mang cái thai được cả nhà họ Lục công nhận. Minh Minh chính là chướng ngại lớn nhất của cô ta, cô ta muốn diệt trừ cho yên lòng cũng là dễ hiểu, tiếp theo anh định làm thế nào?”
Lục Gia Bách suy tư một lúc, nhẹ giọng nói: “Anh đã để cho A Khôn truyền ra tin tức, nói thái tử của Lục thị gặp tai nạn, rất có thể không cứu được.”
Dương Tâm hơi nheo mắt, “Ý của anh là nói với bên ngoài là không thể cứu được Minh Minh, đã…”
“Đúng vậy, trước khi xử lý xong Dương Nhã, không thẻ để Minh Minh xuất hiện trước mắt cô ta. Người phụ nữ điên này có thể làm bát cứ điều gì. Anh sợ nếu thất bại một lần cô ta lại dùng thủ đoạn càng xấu xa độc ác hơn. Không thể để Minh Minh bị cô ta hành hạ như vậy được.”
“Cũng được, vậy thì tùy anh, nhưng đừng nói là Minh Minh đã … chỉ nói vết thương quá nghiêm trọng, đã trở thành người thực vật, xác suất tỉnh lại rất nhỏ. Trong khoảng thời gian này cứ đề thằng bé ở lại điều trị trong trung tâm y tế, giải quyết Dương Nhã xong rồi tính sau.”
“Được.”
*“Ngu ngốc.”
Trong loa truyền ra một giọng nghiêm khắc quát lớn.
Dương Nhã bắt giác siết chặt điện thoại trong tay, cười nhạo: “Tôi ngu ngốc, nhưng còn tốt hơn là con rùa rụt đầu như anh. Bạch Trác, anh nói anh sẽ giúp tôi diệt trừ thằng nhãi Lục Minh kia, nhưng lâu như vậy rồi anh đã làm được chưa? Thật nực cười, anh tham sống sợ chết như vậy, còn đòi làm chuyện lớn, đáng đời anh không đấu lại Dương Tâm.”
Sự im lặng đến chết người.
Chừng hai ba phút sau, trong loa mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Bạch Trác: “Nói đi, em nắm chắc được máy phần sẽ dồn thằng nhóc kia vào chỗ chết?
“Tài xế chết ngay tại chỗ. Trên đầu thằng nhãi kia có một lỗ thủng lớn. Tôi không tin là nó có thể sống được. Bà già nhà họ Lục không biết đã nhận được tin gì, đang khóc đến chết đi sống lại trong phòng khách kia kìa. Tôi đoán là Lục Gia Bách đã gọi cho bà ta nói rằng thằng chó con kia đã chết.”
Trong loa truyền ra tiếng thở dài: “Thôi, chuyện đã đến nước này, cũng không thể truy cứu trách nhiệm được nữa. Em hãy cứ chờ đợi ở nhà họ Lục cho tốt, cần khóc thì khóc, cần đau lòng thì đau lòng.
Sau khi em diễn đủ, anh sẽ lo các việc tiếp theo, nhất định em không thẻ để lộ ra điều gì đâu đáy.”
“Biết rồi.”
Phòng khách.
Khi Dương Nhã từ trên lầu hai đi xuống, liền thấy bà Lục đang nằm trong vòng tay bố Lục khóc không ra hơi.
Sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng đi về phía ghế sô pha, vừa đi vừa run run hỏi: “Mẹ, mẹ, Minh Minh, thằng bé, thằng bé sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Bây giờ thằng bé đã ổn rồi có đúng không?”
Bà Lục rời khỏi vòng tay của chồng, vội vàng đứng dậy đón Dương Nhã.
Sau khi đỡ cô ta ngồi xuống sô pha, bà ta vừa nghẹn ngào vừa trách móc: “Không phải mẹ bảo con ở yên trong phòng không ra ngoài sao? Sao con không nghe lời? Con vừa mới mang thai, vị trí thai nhi còn chưa ồn định. Nếu xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm được đây?”
Dương Nhã siết chặt tay bà ta, hai mắt đẫm lệ, khàn giọng hét lên: “Con của con bị tai nạn xe. Làm mẹ, sao con có thể ngoảnh mặt làm ngơ được? Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ hãy cho con biết Minh Minh bây giờ thế nào rồi được không?”
Bà Lục nhìn thấy cô ta kích động như thế liền hơi sốt ruột, sợ cô ta quá khích lại bị động thai sinh non.
“Không có việc gì, Minh Minh không sao, Gia Bách sẽ tìm cách cứu thằng bé, con đừng lo lắng, đừng lo lắng.”
Lộp bộp lộp bộp Những giọt nước mắt lớn lăn dài theo khóe mắt Dương Nhã.
“Vừa rồi mẹ khóc thương tâm như vậy, Minh Minh thật sự không có việc gì sao? Mẹ, con không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, mẹ không lừa được con đâu, xin mẹ hãy nói cho con biết được không, Minh Minh, có phải thằng bé đã…”
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ta, giống như có thể ngã quy bất cứ lúc nào, bà Lục cũng không dám giấu diếm nữa.
Vội vàng nói: “Minh Minh chưa chết, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại. Dương Tâm nói thằng bé bị hôn mê sâu, theo chẩn đoán gọi là sống thực vật, nhưng hiện tại y học tiến bộ như vậy, Minh Minh nhất định sẽ có thể mở mắt, thằng bé chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
Không chết?
Thằng chó con đó không chết?
Tài xế lái xe bị chết tại chỗ, trên đầu nó có lỗ thủng lớn như vậy mà lại không chết sao?
Ha ha…
Ha ha…
Nực cười, thật sự rất nực cười.
Tại sao tiện chủng kia lại không chết, tại sao nó lại không chết?
Con tức giận ngợp trời dâng lên trong bụng, làm cho cả người cô ta run lên bần bật.
Cuối cùng, không kìm được cảm xúc dâng trào, cô ta liền trực tiếp ngất đi.
“Nhã Nhã…” Bà Lu hét lên.
Bà ta cho rằng Dương Nhã không chịu nổi đả kích này mà ngắt đi, nhưng bà ta không biết thật ra cô ta là bị tức giận, đang sống sờ sờ mà bị tức giận làm cho ngắt đi.
Chập tối, cậu nhóc đang hôn mê tỉnh lại.
Dương Tâm trông ở bên cạnh giường, vừa thấy cậu nhóc mở mắt liền nhẹ nhàng thở phào.
Thật ra cô cũng lo lắng đứa nhỏ này sẽ không thể tỉnh lại và trở thành người thực vật.
Sở dĩ ở trước mặt Lục Gia Bách, mặt không đổi sắc mà nói được trôi chảy như vậy là do không muốn làm anh cũng lo lắng.
Trên thực tế tình huống của thằng nhóc này rất xấu, đầu thủng một lỗ, có 50% sẽ trở thành người thực vật.
Cậu nhóc ngơ ngác nhìn Dương Tâm, nhẹ giọng kêu lên: “Mẹ.”
Nếu là trước kia, nhất định Dương Tâm sẽ trợn mắt nhìn cậu nhóc, sau đó đánh mạnh vào đầu cậu nhóc, nói cậu nhóc người thân không nhận, đến cả mẹ ruột còn không nhận.
Nhưng bây giờ…
“Ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ.”
Cậu nhóc giãy dụa muốn ngồi dậy.
Thầy vậy, Dương Tâm vội vàng đứng dậy đỡ sau gáy cậu nhóc, cau mày nói: “Bây giờ con không thể động đậy, nghe lời, nằm yên hai ngày, chờ vết thương liền sẹo rồi mới dậy được.”
Cậu nhóc không cam lòng, vươn tay nắm lấy ống tay áo của cô, nhìn cô với vẻ tội nghiệp: “Mẹ ôm con GÌI5 Nhìn thấy đôi mắt mông lung đẫm lệ của cậu nhóc, tất cả những lời từ chối đều bị nghẹn trong cỗ họng, cuối cùng cô cũng không đành lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!