Dịch: Hé
Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện. Lúc này, sốt cao đã khiến Triệu Hương Nông chìm vào cơn mê man. Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng Tống Ngọc Trạch nói chuyện với một người đàn ông khác. Trong lúc ý thức mơ hồ, Triệu Hương Nông nghe thấy ngữ khí của Tống Ngọc Trạch lúc này không còn vẻ hiền lành khiêm tốn như lúc bình thường.
Triệu Hương Nông tưởng rằng mình đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra cô phát hiện mới gần 9 giờ tối. Cô đang nằm trong căn phòng vô cùng trang nhã, Tống Ngọc Trạch đang ngồi bên cạnh giường. Từ mùi nước khử trùng xung quanh cô có thể đoán được mình đang nằm trong phòng bệnh VIP. Từ cách bài trí của phòng bệnh cô có thể xác định đây là căn phòng dành cho bệnh nhân cấp kim cương. Tống Ngọc Trạch cần phải làm việc rất lâu mới có thể trả hết được chi phí của phòng bệnh này.
Triệu Hương Nông vội vàng bật dậy khỏi giường, Tống Ngọc Trạch đưa tay ngăn cô lại. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Ngọc Trạch, cô nói một câu: "Em muốn đi lại một chút.
Cô xuống khỏi giường, bước thử vài bước. Cô phát hiện trừ đôi môi vẫn còn hơi tê tê thì cơ thể cô đã hồi phục gần như bình thường. Cô bước đến trước cửa sổ, khi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Triệu Hương Nông lại kêu rên trong lòng. Không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn là bệnh viên tư nhân, còn là loại bệnh viện cao cấp đến mức người bình thường chỉ có thể nghe nói đến.
"Tống Ngọc Trạch..." Triệu Hương Nông nói chậm rì rì, cô chạm vào đôi môi mình, vừa chạm vào cô liền không dám ngoảnh đầu lại. Triệu Hương Nông đứng đờ ở đó, thầm tính toán thời gian.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô.
"Bây giờ vẫn khó chịu sao?"
"Không."
"Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em lần nữa nhé?"
"Không cần!"
Một hồi yên ắng...
"Triệu Hương Nông?"
Tĩnh lặng....
"Em đang giận à?"
Sao tên khốn này lúc nào cũng hỏi cô câu này vậy, nhìn cô giống loại người động tý là giận dỗi hay sao? Ngẫm nghĩ lại một hồi, Triệu Hương Nông mới nhận ra mình đúng là cô gái động tí là giận dỗi. Nhưng... cũng chỉ ở trước mặt Tống Ngọc Trạch. Dường như, cũng chỉ có thể, chỉ muốn nổi giận trước mặt Tống Ngọc Trạch mà thôi.
Triệu Hương Nông cúi đầu xuống.
"Anh xin lỗi." Tống Ngọc Trạch khẽ nói một tiếng.
Nhận ra Tống Ngọc Trạch cũng đến trước cửa sổ, đứng kề bên cô, Triệu Hương Nông vội vàng quay mặt đi, muốn trốn trên giường không cho Tống Ngọc Trạch nhìn thấy đôi môi xúc xích của cô. Cô biết bộ dạng lúc này của mình có thể lọt vào top 50 cô gái xấu xí của nước Mỹ hằng năm.
Thế nhưng, Tống Ngọc Trạch lại kéo tay cô lại. Anh chỉ cần kéo nhẹ một cái, cô đã đứng đối mặt với anh, hai tay thì bị anh khống chế, nên cô không có cơ hội che đi đôi môi xúc xích của mình. E rằng cái dáng vẻ vừa xấu xí vừa kỳ quặc này sẽ khiến người khác không thể nào quên. Lỡ về sau lúc bọn họ thân mật...
Nghĩ đến đây, Triệu Hương Nông chỉ muốn chết đi cho rồi.
"Tống Ngọc Trạch, nhắm mắt lại, ngay và luôn!" Cô ra lệnh cho Tống Ngọc Trạch.
"Vì sao chứ?"
Giọng điệu rất bình thường là thế nhưng lọt vào tai Triệu Hương Nông lại biến thành lời chế giễu.
"Nhanh lên, nhắm mắt lại." Cô giậm chân.
"Nói rõ lý do!" Anh không chịu bỏ qua.
"Tống Ngọc Trạch, anh không thấy môi em giống hai cái xúc xích sao?" Trong cơn giận, lời này cứ thế tuôn ra.
Có tiếng cười khe khẽ vang lên, nụ cười khiến đuôi mắt anh trở nên hẹp dài trông vô cùng quyến rũ. Trong đôi mắt ngập tràn ý cười của anh, Triệu Hương Nông lại nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình. Đôi môi xúc xích khiến mặt cô nhìn có vẻ béo lên một chút. Dạo này mặt cô khó khăn lắm mới gầy đi một ít!
"Tống Ngọc Trạch, anh nhắm mắt lại có được không." Giọng cô đầy vẻ đáng thương.
"Không giống xúc xích một chút nào."
Sao có thể không giống chứ, cô tự nhìn cũng thấy giống, hơn nữa còn là loại xúc xích sắp chín trong lò nướng nữa chứ. Cơ mà, cô nghe nói có câu "Người tình trong mắt hóa Tây Thi", hay là...
Một chậu nước lạnh cứ thế hắt thẳng vào cô.
"Anh thấy giống mỏ vịt hơn, một cô vịt đáng yêu."
Triệu Hương Nông lập tức quay phắt lại. Cô càng muốn khóc hơn, cô cảm thấy chắc hẳn khóe mắt mình đã đỏ hoe rồi.
"Triệu..." Giọng anh hơi hoảng: "Triệu Hương Nông, em đừng khóc, anh vừa nói em đáng yêu rồi mà."
"Giống con vịt thì còn đáng yêu cái nỗi gì?" Cô lại giậm chân, hành động này khiến nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
Sau đó...
Anh lập tức hôn cô.
Khi tách ra, hai khuôn mặt đỏ bừng hiện lên kính cửa sổ. Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, người đàn ông cúi đầu im lặng, người phụ nữ vẫn không thôi rầu rĩ.
"Tống Ngọc Trạch, vừa rồi anh có cảm thấy đang hôn hai cái xúc xích không?" Giọng nói mềm nhũn vang lên.
Tống Ngọc Trạch quay sang nhìn khuôn mặt kia, khóe mắt hơi đỏ. Anh lập tức ôm cô vào lòng.
Một giây sau, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không một khe hở. Sau đó...
Giống như chạm phải điện, Triệu Hương Nông đẩy Tống Ngọc Trạch ra, nhưng vô ích. Cô cúi mặt, để mặc nơi nóng rực kia của anh...
... Chọc vào cô.
"Bây giờ còn nghĩ như vậy nữa không?" Anh thấp giọng hỏi cô với chất giọng trầm khàn.
Tống Ngọc Trạch tự thấy câu hỏi này rất ngu xuẩn, lại còn do anh nói ra nữa chứ. Trong năm phút vừa qua, anh không những nói lời ngu ngốc mà còn làm chuyện ngu ngốc như hôn lên hai cây xúc xích kia, lúc cô chực khóc anh liền dùng hành động thực tế để nói cho cô biết rằng dù mặt cô có giống như đang treo hai cây xúc xích thì cô vẫn có sức hấp dẫn trí mạng.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Triệu Hương Nông trốn trong chăn. Nhiệt độ trên khuôn mặt tiếp tục gia tăng theo tiếng nước trong phòng tắm.
Gần 10 giờ, cửa phòng được mở ra. Khi nhìn thấy người bước vào phòng, Triệu Hương Nông khẽ giật mình. Y thuật và danh tiếng của người trước mắt đều nổi tiếng như nhau, đó là Lewis, bác sĩ da liễu nổi tiếng. Người ta khen ngợi y thuật của ông ta nhưng cũng đau đầu vì hành vi quái đản của ông ta. Lewis là một người theo chủ nghĩa chủng tộc, công khai không chữa bệnh cho người da màu. Có tin đồn rằng, Lewis có rất nhiều tật xấu như không khám bệnh cho người nghèo, không khám bệnh cho hạng giàu có phẩm chất thấp. Trong số những người đó cũng có Triệu Diên Đình. Năm mười mấy tuổi, Triệu Hương Nông cũng từng bị dị ứng tôm. Triệu Diên Đình đưa cô đến nhờ Lewis giúp đỡ, kết quả họ bị từ chối không gặp. Lúc ấy, cô và Triệu Diên Đình đứng ở ngoài cửa nhìn vị bác sĩ Lewis mang tiếng không có nhà kia đang đùa giỡn với thú cưng của mình.
Đến bây giờ, người kia xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt lấy lòng khiến người ta hoàn toàn không thể liên tưởng đến nhân vật có danh tiếng không mấy hay ho kia. Thậm chí, ông ta còn bợ đỡ bằng cách khen dung mạo của cô. Lúc Lewis kiểm tra cho Triệu Hương Nông, Tống Ngọc Trạch đứng ở bên cạnh xem. Những điều cần chú ý nghe có vẻ đang nói với Triệu Hương Nông, nhưng Triệu Hương Nông cảm thấy giống như đang nói cho Tống Ngọc Trạch đúng hơn. Những lời dặn dò kia càng giống đang lấy lòng người khác hơn.
Sau khi Lewis đi khỏi, Triệu Hương Nông bắt đầu thu xếp rời khỏi bệnh viện.
"Vì sao?" Người hỏi nhíu mày.
"Từ nhỏ em đã ghét bệnh viện rồi." Triệu Hương Nông tìm bừa một cái cớ. Cô không dám nói với Tống Ngọc Trạch rằng thực ra cô đang xót tiền trong ví anh.
Gần 10 giờ rưỡi, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch rời khỏi bệnh viện. Lúc rời khỏi bệnh viện, môi cô đã trở lại dáng vẻ ban đầu, Lewis đích thân tiễn họ ra về. Ngồi trên taxi, Triệu Hương Nông không kìm được mà quay đầu nhìn bệnh viện tọa lạc ở khu vực đắt đỏ ở Chicago kia. Một cảm xúc không rõ tên loáng thoáng hiện lên trong đầu cô. Cảm giác mông lung đó khiến cô vô thức nhíu mày.
"Sao vậy?" Anh vừa hỏi vừa sờ trán cô.
Triệu Hương Nông liếc mắt nhìn Tống Ngọc Trạch, không nói năng gì.
Vài phút sau.
"Cảm thấy việc anh quen bác sĩ Lewis danh tiếng lẫy lừng kia lạ lắm sao? Triệu Hương Nông, em cảm thấy anh không nên quen biết ông ta à? Chỉ vì anh sống trong căn phòng trọ giá mấy trăm đô, mà một đôi giày da của vị kia đã có giá mấy trăm đô?" Anh hờ hững nói.
Những lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông vô cùng xấu hổ, cô ngập ngừng nói: "Không phải, không phải, em... em không có ý khác."
Một lúc sau.
"Lewis là bạn của ba anh." Tống Ngọc Trạch lên tiếng.
"Ba của anh lại có một người bạn như vậy." Triệu Hương Nông buột miệng. Sau đó, cô phát hiện những lời vô tâm của cô lại biến thành sai lầm nghiêm trọng.
Vừa dứt lời, ánh mắt Tống Ngọc Trạch nhìn cô lập tức trở nên lạnh lùng, sau vẻ lạnh lùng đó là sự giễu cợt.
Triệu Hương Nông rời mắt đi, cô có thể đọc được ý nghĩ sau ánh mắt anh nhìn cô: Triệu Hương Nông, em cũng chỉ có thế mà thôi.
"Em xin lỗi..." Triệu Hương Nông khẽ nói: "Vừa rồi em không cố ý. Mười mấy năm qua em sống cùng với hạng người như này, bạn bè của em đều như vậy. Gặp ai cũng nhìn giày dép, quần áo, bối cảnh, trường đại học của người ta để đánh giá xuất thân của họ. Lâu dần em cũng trở thành hạng người như vậy. Tống Ngọc Trạch, em không hề có ác ý."
Tống Ngọc Trạch không quan tâm đến lời của Triệu Hương Nông.
Thế là, Triệu Hương Nông lại lên tiếng: "Tống Ngọc Trạch, nếu anh không thích em như vậy thì em sẽ sửa. Nhưng em nghĩ em cần chút thời gian."
Đến khi xe dừng lại, Triệu Hương Nông vẫn không nghe thấy Tống Ngọc Trạch đáp lại cô.
Lối vào chật hẹp đã bị chiếc xe khác chặn mất, xe của họ chỉ có thể dừng lại ở đầu ngõ. Xuống xe, Triệu Hương Nông cầm trong tay túi thuốc mang từ bệnh viện về. Khi Tống Ngọc Trạch định cầm túi thuốc hộ cô thì bị cô tránh né. Vừa đi được mấy bước cô được anh bế ngang lên.
"Đừng giẫy." Tống Ngọc Trạch cảnh cáo, nói với vẻ bất lực: "Anh không thể hiểu nổi sao em lại giận dỗi nhiều nhiều như vậy."
Thế ư, sao có thể chứ? Triệu Hương Nông cảm thấy cô là người khá lạnh nhạt. Cô cảm thấy cô đang dần trở nên giống như mẹ cô, nhưng cô đã gặp được Tống Ngọc Trạch.
May mắn sao? Đúng, may mắn. May sao vẫn còn một người làm cô khóc làm cô cười, làm cô có thể vui buồn hờn giận, thậm chí còn gây sự vô lý mà không cần phải tiết chế.
Cô vùi mặt vào ngực Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch, em chỉ như vậy với anh thôi, nên có những lúc anh phải nhường em. Em không phải người không hiểu chuyện, nếu em sai em sẽ xin lỗi, nhưng anh cũng phải cho em chút thời gian để hiểu rõ mọi chuyện."
Nói đoạn, cô khẽ kéo cổ áo anh.
"Ừm." Anh lạnh nhạt trả lời.
Con phố vốn tĩnh lặng, vòng tay của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông thầm vui vẻ, thế nhưng!
"Tống, anh về rồi?" Thứ tiếng Trung sứt sẹo lại vang lên.
Triệu Hương Nông chưa kịp nổi đóa, Tống Ngọc Trạch đã lên tiếng trước cô: "Kylie, về sau cô đừng đến đây nữa."
"Vì sao?" Bị người mình ngưỡng mộ đuổi về, cô gái ăn mặc mát mẻ chịu đả kích lớn: "Tống, anh chưa từng đối xử với em như này, có phải vì chị ta không?"
Nói xong cô ta chỉ tay về phía Triệu Hương Nông. Triệu Hương Nông càng níu lấy cổ Tống Ngọc Trạch, trưng ra vẻ mặt "Cô em à, đương nhiên là chị rồi." cho Kylie thấy.
Tống Ngọc Trạch không trả lời, anh chỉ nói với cô gái rằng anh biết số điện thoại của cô giáo chủ nhiệm và cha xứ đang dạy kèm cho cô ta. Một khi anh gọi hai cuộc điện thoại kia thì e rằng ngay cả thời gian đến đây cô ta cũng không có.
Xuyên qua từng nan hoa trên tay vịn cầu thang, Triệu Hương Nông nhìn thấy khuôn mặt lạc lõng của Kylie. Ánh mắt cô ta nhìn Tống Ngọc Trạch với vẻ si mê. Ánh mắt đó không đơn thuần chỉ là si mê và sùng bái đâu nhỉ?
Triệu Hương Nông bảo Tống Ngọc Trạch thả cô xuống.
Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống, cách tay vịn cầu thang Triệu Hương Nông chạm vào mái tóc bù xù của Kylie, nói: "Anh ấy không thuộc về cô, về sau cô sẽ gặp được người thực sự thuộc về cô."
Kylie tránh khỏi tay cô, lùi lại một bước rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn cô, cất giọng bướng bỉnh: "Tôi nghĩ, anh ấy cũng không thuộc về chị."
Triệu Hương Nông không để ý tới cô ta nữa, cô đặt tay vào trong tay Tống Ngọc Trạch.
Giọng nói bướng bỉnh biến thảnh vẻ hả hê, từng chữ từng chữ chui vào tai cô: "Xe của Tống đã từng chở cô gái khác, cùng một cô gái. Tôi có thể thề với danh nghĩa của mẹ tôi, số lần còn nhiều hơn chị rất nhiều."
Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy rất mệt. Cô bỗng không muốn cãi nhau với Tống Ngọc Trạch vì câu nói này. Cô nhận ra số lần bọn họ cãi nhau hơi nhiều.
Tay cô vẫn được anh nắm chặt, bước từng bước đi lên. Bước hết bậc cầu thang, Triệu Hương Nông đứng sau Tống Ngọc Trạch, đợi anh mở cửa.
Cửa mở ra, Tống Ngọc Trạch nhường chỗ cho cô đi vào trước. Vừa cất bước cô đã không kìm được mà quay lại, hỏi anh: "Cô ta là ai?"
Là người đã lưu lại dấu răng trên cổ tay anh sao? Cuối cùng cô vẫn không thể hỏi câu hỏi này.
Tống Ngọc Trạch nhíu mày, từ vẻ mặt của anh cô có thể nhìn ra anh hoàn toàn không có ý định giải thích. Triệu Hương Nông gật đầu rồi bước vào nhà.
Vào nhà, tựa lưng lên tường, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, một tràng câu hỏi cứ thế tuôn ra: "Tống Ngọc Trạch, cô ta xinh không? Giọng cô ta hay không? Dáng cô ta có đẹp hơn em không? Cô ta có thích giận dỗi không? Cô ta tên là gì? Vì sao cô ta lại rời khỏi anh?"
Sau một tràng câu hỏi nhanh như chớp, cô lại khẽ hỏi: "Tống Ngọc Trạch, bây giờ trong lòng anh vẫn nhớ cô ta sao?"
Triệu Hương Nông từng nhìn thấy Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đôi mắt giăng đầy nỗi nhớ. Anh càng nhìn bầu trời lâu cô càng cảm thấy sợ hãi.
Nước mắt làm hoen bờ mi, có ngón tay dịu dàng lau khóe mắt cô. Giọng anh như đang than thở: "Cô ấy là em gái."
Triệu Hương Nông bất chợt mở mắt ra: "Em gái?"
Tống Ngọc Trạch cụp mắt, giọng nói nhẹ tênh: "Cô gái ngồi trên xe anh là... là em gái."
Giây phút ấy, Triệu Hương Nông đang chìm trong niềm vui sướng mà không để ý đến giọng điệu Tống Ngọc Trạch vô cùng miễn cưỡng và ngập ngừng. Cô tựa đầu lên vai anh, bày tỏ sự xấu hổ của mình: "Em tệ quá phải không? Hửm, phải không, phải không? Tống Ngọc Trạch, anh phải biết rằng..."
Gần sáng, Tống Ngọc Trạch vắt tay lên trán mình, nhận ra trán mình mướt mồ hôi thì lập tức mở mắt ra. Mấy phút sau, anh đẩy cái đầu đang gối lên ngực mình ra, khẽ khàng dịch người.
Bước xuống khỏi giường, Tống Ngọc Trạch mở cửa phòng ra, nhìn màn đêm tĩnh lặng.
Trong một căn nhà khác của anh có bốn bức thư. Bốn bức thư đó ghi lại tâm trạng vào từng giai đoạn khác nhau của một cô gái. Ngoài tuyệt vọng ra thì cũng chỉ có tuyệt vọng, là sự tuyệt vọng không thể nói bằng lời, chỉ có thể khắc họa dưới từng nét chữ.
Bốn bức thư đó không ngừng lưu lạc rồi mới đến tay anh sau bảy năm. Từng câu từng chữ xé toạc vết sẹo trong lòng anh một lần nữa.
Hỏi Tống Ngọc Trạch lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hương Nông là lúc nào, là trong trung tâm trượt băng như anh nói với cô ư? Đương nhiên không phải!
Sớm hơn trước đó, Tống Ngọc Trạch đã gặp Triệu Hương Nông.
Mái tóc đen dài, khuôn mặt ngây ngô, quần áo nghiêm chỉnh. Lúc ấy, khó khăn lắm anh mới trốn khỏi đám vệ sĩ. Anh đang vội vàng đi gặp một người. Có điều, còn chưa đợi anh gặp được người kia thì đám vệ sĩ của anh đã xuất hiện rồi.
Trong bãi đỗ xe của trường học, anh hỏi cô gái đang đứng đợi tài xế của mình: "Tôi có thể đi nhờ xe cô một đoạn không? Ra khỏi bãi đỗ xe tôi sẽ xuống ngay."
Cô liếc anh một cái, lúc ấy anh đội chiếc mũ bóng chày được kéo xuống rất thấp.
"Không thể." Cô từ chối dứt khoát. Trên khuôn mặt xinh xắn viết đầy vẻ "Tôi không muốn gặp rắc rối vì hạng tiểu tốt như anh".
Sau đó xe cô nổ máy rời đi, anh cũng bị tóm lại. Ngày hôm đó, Tống Ngọc Trạch không gặp được người mà anh muốn gặp. Vài ngày sau anh mới gặp được người ấy.
"Chu Nhuận, bạn cặp của em thật khó tiếp xúc." Lúc ấy, anh nói với cô như vậy.
"Tống Ngọc Trạch, anh không được nói bạn em như vậy." Cô dọa dẫm anh.
Anh vuốt dấu răng trên cổ tay, sắc trời ảm đạm khiến anh không buồn nhìn. Anh nhắm mắt lại, khẽ hỏi: "Nhuận à, bây giờ em đang nhìn chứ?"
Nếu như, lúc này cô ấy đang nhìn vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ thất vọng. Hôm nay, anh đã để lộ quá nhiều sơ hở rồi. Nếu Triệu Hương Nông thông minh hơn một chút thì cô có thể nhìn ra, ví dụ như cái vị bác sĩ Lewis trước giờ chỉ khám bệnh cho những kẻ giàu có quyền thế.
Nghĩ đến chi tiết này, Tống Ngọc Trạch bỗng thấy nực cười. Rõ ràng, trong lúc cấp bách, anh đã đọc địa chỉ bệnh viện ra, một nơi không hề dính dáng gì đến một người như anh, vậy mà anh lại coi mọi thứ là chuyện rất đỗi hiển nhiên. Đến khi rời khỏi bệnh viện, anh mới cảm thấy hết sức hoang đường.
Lấy một điếu thuốc, châm lửa. Nhất định là chiến tuyến đã kéo dài quá rồi, đến anh cũng bất giác nơi lỏng cảnh giác, đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Có lẽ, đến lúc này anh nên ra tay dứt khoát đánh nhanh thắng nhanh. Dù hiệu quả không như anh mong đợi, nhưng tay Tống Ngọc Trạch bỗng xuất hiện ở phòng vệ sinh sẽ khiến Triệu Hương Nông phải nhớ anh ta rất lâu rất lâu. Đồng thời cô ta cũng phải nhớ rằng, mỗi người trên thế giới này đều phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình.
Hành vi càng sai trái bao nhiêu, cái giá phải trả càng nặng nề bấy nhiêu.