Kim đồng hồ chỉ 2h sáng, Triệu Hương Nông nằm trên giường, quay mặt về phía Tống Ngọc Trạch đang nằm trên sofa. Khác với ba đêm hôm trước, Tống Ngọc Trạch không quay mặt vào sofa, mà quay mặt nhìn về phía cô.
Cô cười với anh, anh cũng cho cô thấy nụ cười của mình.
"Tống Ngọc Trạch, mẹ của anh là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy." Cô nói với anh.
Triệu Hương Nông đã từng nhìn thấy ảnh của mẹ Tống Ngọc Trạch. Đó là người phụ nữ đẹp nhất mà cô từng thấy. Lúc đó bà khoảng ba mươi tuổi, khoác áo choàng, đẹp đến độ khiến người ta không dám tùy tiện chạm vào. Tống Ngọc Trạch có đôi mắt giống hệt mẹ anh.
"Tôi đoán, chắc hẳn ba anh rất yêu bà ấy."
Hồi lâu sau, Triệu Hương Nông không nhận được lời đáp từ Tống Ngọc Trạch, ngược lại, anh không còn nhìn cô nữa.
"Tôi có thể sang chỗ em không?" Anh thấp giọng hỏi cô.
Triệu Hương Nông gật đầu.
Tống Ngọc Trạch rời khỏi sofa đến bên cô, bọn họ cùng nằm trên một chiếc giường. Cô vẫn giữ tư thế quay mặt về phía sofa như cũ, anh nằm kề bên cô, ôm cô từ phía sau.
"Xinh đẹp cũng khiến người ta mắc bệnh." Giọng nói lạnh nhạt của Tống Ngọc Trạch vang lên trên đỉnh đầu cô: "Triệu Hương Nông, mẹ tôi là một người mắc bệnh yêu bản thân thái quá. Trong quyển nhật ký của mình, lời cuối cùng bà ấy để lại chính là: Tốt quá, mình không cần lo lắng mặt của mình có đầy những nếp nhăn đáng sợ, vòng eo phát tướng gấp đôi nữa rồi.
Lúc bà mất bà mới có 35 tuổi. Vốn dĩ bà ấy có thể rời khỏi phòng mình nhưng bà lại dùng thời gian đó để trang điểm cho mình. Sau đó, lặng lẽ chờ đợi cái chết. Lúc tôi nhìn thấy bà ấy, bà vẫn xinh đẹp như cũ."
Triệu Hương Nông đặt tay lên bàn tay đang đặt trên eo cô.
"Người mắc bệnh yêu bản thân thái quá sẽ coi sắc đẹp là vũ khí tối thượng. Vì để duy trì sắc đẹp, tối ngày bà ấy hô to gọi nhỏ với mấy người đàn ông. Bà coi việc họ đối xử tốt với bà là điều đương nhiên. Ba tôi cũng là một trong số những người đàn ông mà bà ấy sai khiến. Có điều, mẹ tôi chỉ đối xử tốt với ba tôi, nhưng tính khí của bà ấy đã khiến ba tôi giận dữ bỏ đi. Sau khi khiến ba tôi bỏ đi, bà mới phát hiện mình mang thai. Sau khi biết mình mang thai, bà đã rất vui mừng. Bà ấy ảo tưởng đứa bé trong bụng bà chắc chắn sẽ xinh đẹp hệt như bà vậy. Bà cảm thấy đứa bé sẽ thừa hưởng vẻ đẹp của bà, đồng thời cũng nâng tầm sắc đẹp của bà ấy lên."
"Khi sinh tôi ra, mẹ tôi mới 19 tuổi. Lúc ấy, bà phát hiện đứa bé mang nhiều kỳ vọng ấy lại xấu đến độ khiến người ta tan nát cõi lòng, làn da nhăn nheo như một ông cụ non. Thế là, bà gọi điện cho ba tôi, bảo ông mang đứa trẻ đi càng xa càng tốt. Lời của bà khiến ba tôi vô cùng đau lòng. Và rồi, ba đã mang tôi đi, từ đấy không còn gặp bà thêm lần nào nữa."
Triệu Hương Nông quay người lại, vùi mặt vào lòng Tống Ngọc Trạch, dùng hết sức lực ôm chặt lấy anh.
"Triệu Hương Nông, mẹ tôi chỉ là có chút tùy hứng mà thôi. Trong nhật ký bà ấy cũng viết như này: Mình tưởng tượng đứa trẻ kia đến bên mình, xếp lại những đôi giầy vứt tán loạn của mình, sau đó gọi mình là mẹ như bao đứa trẻ khác."
"Triệu Hương Nông, mẹ tôi cũng không xấu xa lắm đúng không?" Tống Ngọc Trạch dè dặt hỏi cô.
"Ừm, mẹ anh không xấu, không xấu xa một chút nào." Cô gật đầu, lên tiếng.
Căn phòng vô cùng tĩnh lặng, ngay cả đám gà con bên ngoài ngớt những tiếng kêu inh ỏi. Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói của mình:
"Tống Ngọc Trạch, tôi nói cho anh một bí mật. Thực ra, tôi còn xấu xa hơn mẹ anh, mẹ anh hướng về cái đẹp, còn tôi lại hướng về sự xấu xí."
Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.
"Khi cơn bão Katrina ập tới, tôi cũng 16 tuổi giống anh. Anh mất mẹ, còn tôi đánh mất giầy trượt băng của mình. Một chiếc ốc vít nhỏ nhoi đã hủy hoại tất cả niềm hy vọng của tôi. Về sau, sau khi điều tra rõ ràng, chiếc ốc vít khiến dây chằng ở chân đứt là do người động tay động chân. Mọi cuộc điều tra đều hướng về một người, người đó là người cộng tác với tôi. Sau khi biết được tin này, tôi không hề phẫn nộ cũng không hề tức giận, trái lại, tôi lại cảm thấy vui mừng vì điều này. Người kia như một thiên sứ trong mắt mọi người, là một màu trắng thuần khiết không vương tạp chất. Dáng vẻ lúc nào cũng ngốc ngếch, người khác bắt nạt mình mà cũng không hề hay biết."
"Khi biết một người như vậy cũng có thể làm ra được chuyện như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất sung sướng. Tôi vô cùng vui vẻ, vì màu trắng tinh khôi đã bị nhiễm màu sắc xấu xí. Trước mặt cô ta, tôi rộng lượng bày tỏ sự cảm thông của mình. Tôi nói sẽ tha thứ cho cô ta. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta khóc. Cô ta vừa khóc vừa phủ nhận không phải cô ta làm. Sự thật đúng là như vậy, vài ngày sau, kẻ thật sự gây ra chuyện này bị điều tra ra, đúng là không phải người kia."
"Sau đó, người kia thay thế tôi đứng trên sân khấu vốn thuộc về tôi. Cô ấy trượt băng còn giỏi hơn tôi. Người đó, cái tôi ghét ở cô ta nhất chính là: Cô ta không tập luyện chăm chỉ như tôi, cô ta cũng không mấy mặn mà với trượt băng, cô ta chỉ cảm thấy chơi vui mới trở thành tuyển thủ trượt băng. Thậm chí cô ta còn định từ bỏ trượt băng để đến một thành phố khác với bạn trai cô ta."
"Hôm ấy, cô ta đứng ở trên sân khấu từng thuộc về tôi, dễ dàng thực hiện động tác có độ khó cao mà tôi vẫn luôn chỉ dám mơ tưởng, rồi nhận được hoa tươi và những lời khen vốn dĩ thuộc về tôi. Tôi biết, nếu như lúc đó đổi lại là tôi, ắt hẳn tôi sẽ không nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt đến vậy. Hóa ra, trên đời này thật sự có cái gọi là thiên phú, mà thiên phú của người kia là thứ mà tôi luôn khát khao nhưng chưa từng có được."
"Trên người của người kia còn có rất nhiều điều vừa khiến tôi ghét bỏ vừa khiến tôi ngưỡng mộ: một gia đình bình thường, một mối tình trong sáng, trái tim vô tư hồn nhiên. Lúc tôi nhìn cô ta, bỗng nhiên rất muốn làm một chuyện, tôi muốn biết một tấm vải trắng được bỏ vào thùng nhuộm thì kết quả sẽ ra sao. Sau đó, tôi thật sự đã làm chuyện như vậy."
"Sau đó..." Triệu Hương Nông vùi mặt thật sâu vào lòng Tống Ngọc Trạch.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Giọng Triệu Hương Nông thật khẽ khàng: "Chuyện sau đó tôi quên rồi. Ngày nào tôi cũng nói với bản thân mình, phải quên những chuyện kia đi, quên hết mọi thứ. Sau đó, một ngày nọ tôi phát hiện mình thật sự đã làm được, nên tôi không nhớ gì nữa, tôi quên cả rồi..."
Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng thì thầm khẽ khàng của cô, sau đó mọi thứ dần chìm vào tĩnh lặng. Tiếp đó, Triệu Hương Nông phát hiện lồng ngực che chở cô đã trở nên giá lạnh tự bao giờ.
Rồi Triệu Hương Nông phát hiện vòng tay ôm chặt lấy eo cô cũng đã rời khỏi đó.
Đôi tay ấy rời đi dường như cũng mang theo cả độ ấm. Triệu Hương Nông duỗi tay kéo bàn tay ấy quay lại eo mình. Nhưng dường như, có gì đó đã thay đổi, bàn tay ấy giống như đã mất hết sức sống.
"Tống Ngọc Trạch." Triệu Hương Nông khẽ lên tiếng gọi anh một cách thận trọng.
Không một lời đáp lại.
Cô ngẩng đầu lên từ ngực anh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cằm anh. Bỗng nhiên, Triệu Hương Nông không dám đối diện với khuôn mặt Tống Ngọc Trạch, một cảm xúc không tên đang nói cho cô biết không nên nhìn mặt anh.
"Tống Ngọc Trạch" Cô kéo áo anh: "Tống Ngọc Trạch, anh không nói gì khiến tôi thấy sợ đấy."
Tống Ngọc Trạch vẫn không đáp lại một tiếng nào.
Triệu Hương Nông hơi rướn người lên, nghĩ ngợi giây lát rồi ngẩng đầu lên, mơn trớn cằm anh bằng đôi môi của mình.
Hành vi của cô dẫn đến phản ứng giống như đốm lửa vô tình chạm vào con sư tử đang ngủ say, kéo theo một loạt những động tác liền mạch.
Cơ thể cô bỗng bị đẩy nằm ngửa ra, một cơ thể khác nhanh chóng đè lên người cô một cách mạnh bạo không thể kháng cự. Anh nhanh chóng chặn môi cô lại, đồng thời luồn tay vào áo sơ mi của cô, sau đó...
"Xoẹt" một tiếng.
Không cần tốn quá nhiều sức lực, chiếc quần nhỏ mỏng manh của cô đã bị anh xé rách, rút ra ngoài.
Tiếp nữa...
Xuất phát từ phản xạ tự nhiên, Triệu Hương Nông lập tức khép chặt hai chân để ngăn ngón tay muốn xâm nhập vào, cùng lúc đó cô với tay sờ soạng tủ đầu giường.
Chiếc cốc thủy tinh đập vào đầu Tống Ngọc Trạch
Chỉ thoáng chốc, cơ thể đang đè lên cô trở nên mềm nhũn, buông tha môi cô, tay cũng rời khỏi đùi cô.
Anh chống người lên, nhìn cô.
"Tôi xin lỗi."
Chiếc cốc rơi xuống đất, Triệu Hương Nông vung tay cho Tống Ngọc Trạch một cái tát.
"Vừa rồi, tôi đã kích động, tôi chưa từng nói chuyện của mẹ tôi cho người khác bao giờ" Giọng nói khẽ khàng vang lên, mang theo vẻ cay đắng, tự trách.
Một tay vắt lên eo anh, một tay ôm lấy bờ vai anh, ngón tay khẽ luồn vào tóc anh, Triệu Hương Nông để cơ thể Tống Ngọc Trạch áp sát vào người cô.
Cơ thể của người phụ nữ được cơ thể người đàn ông che lấp hoàn toàn, dáng vẻ vô cùng thân mật.
"Tống Ngọc Trạch." Qua bờ vai Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông nhìn lên trần nhà, chầm chậm nói: "Anh không thể làm chuyện như vậy với tôi."
"Tống Ngọc Trạch" Cô khẽ cọ đầu vào mái tóc anh: "Trước đây tôi đã nói với anh, anh là một người đặc biệt với tôi. Vì vậy Tống Ngọc Trạch không thể ức hiếp Triệu Hương Nông. Tống Ngọc Trạch cũng không thể hung dữ với Triệu Hương Nông. Tống Ngọc Trạch càng không thể ném Triệu Hương Nông vào đài phun nước. Bởi vì anh đã từng nhìn thấy vẻ đẹp đẽ nhất của cô ấy và cũng từng nhìn thấy mặt xấu xí nhất của cô ấy."
"Nếu như..." Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt: "Trên thế giới này, nếu như ngay cả Tống Ngọc Trạch cũng ức hiếp Triệu Hương Nông, vậy thì Triệu Hương Nông sẽ trở thành kẻ nghèo khó không xu dính túi giống như anh nói. Tống Ngọc Trạch anh phải biết rằng, Triệu Hương Nông tay trắng không giống với Tống Ngọc Trạch tay trắng, vĩnh viễn không giống nhau, hiểu không?"
Người áp chặt lên cô không trả lời.
Triệu Hương Nông vươn tay tìm kiếm bàn tay của anh, tách hai chân ra, đặt tay anh lên eo mình, cô hỏi khẽ: "Tống Ngọc Trạch, muốn tôi không, muốn đi vào không?"
Đêm hôm đó Tống Ngọc Trạch không làm gì cô. Anh rời khỏi giường một lúc rồi quay trở lại với hương sữa tắm và mùi thuốc nhàn nhạt trên người.
Cô nằm trong lòng anh, khẽ nheo mắt lại chốc lát rồi nhìn sắc trời.
Nhanh quá, trời sáng rồi.
"Tống Ngọc Trạch, trời sáng rồi."
"Ừm, trời sáng rồi!"
Đêm cuối cùng ở New Orleans đối với Triệu Hương Nông giống như một buổi lễ rửa tội. Sự tốt đẹp, cái xấu xa đều được gột rửa khi mặt trời mọc, sau đó biến mất không một dấu vết.
Triệu Hương Nông đi đôi giầy gót nhọn tám phân, Tống Ngọc Trạch vẫn đội mũ đen và khoác ba lô như trước. Bọn họ cùng đến sân bay ở New Orleans với nhau. Cô chọn đáp chuyến bay đến New York, sau đó mua vé may bay đến Chicago ở New York, còn Tống Ngọc Trạch sẽ bay thẳng đến Chicago.
Chuyến bay của anh sớm hơn cô nửa tiếng. Cô nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của anh, cô còn không dám hỏi một câu rằng: Tống Ngọc Trạch, anh có thể nhớ tôi bao lâu?
Có lẽ, Triệu Hương Nông cũng chỉ là một cô gái đáng yêu mà Tống Ngọc Trạch đã từng gặp trong cuộc đời anh, cũng giống cô ả đáng yêu hắt rượu vang vào người anh ở tòa nhà Golden Coach vậy.
- --------------------------------------------
Mị cũng mong đến khúc ngược quá:))))