Mục Hựu Ân khoác tay An Thác Hải đứng trên quảng trường, cô quay đầu nhìn nhà hát giống như quả cầu lửa kia.
"A Thác."
"Ừm."
"Em nghĩ, chắc chắn mỗi một người yêu thích trượt băng đều có một trái tim khát khao được bay lượn."
"Ừm."
"A Thác, em cảm thấy kiếp trước nhất định em cũng yêu thích trượt băng, em cũng có một trái tim khát khao được bay lượn."
"Sao lại nghĩ như vậy?"
"Em cũng không biết, lúc đứng trên mặt băng bỗng nhiên em cảm thấy vậy."
"Mục Hựu Ân!"
"Dạ!"
"Một người căn bản không có kiếp trước gì cả, thỉnh thoảng những khung cảnh như đã từng nhìn thấy trong đầu chúng ta chỉ là một loại giả tưởng trong lúc tư duy của chúng ta hỗn loạn. Loại giả tưởng này sinh ra hiện tượng bong bóng tích tụ trong lúc chúng ta vận động cao độ, hiện tượng đó sẽ đánh lừa tư duy của chúng ta."
"..."
"Mục Hựu Ân, em nghe có hiểu không?"
"Không!"
"Ngốc, có nghĩa là những chuyện vừa xảy ra trong đầu em là một kiểu hiện tượng bong bóng, nói như này em đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!"
"Thật sự hiểu rồi?"
"... A Thác, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Về khách sạn!"
Ánh bình minh đang chuẩn bị xé tan dải ngân hà của Đế quốc Osman, bên trong căn phòng khách sạn nằm bên cảng biển Marmara, chiếc giường xa lạ khiến người phụ nữ thức dậy vào lúc sáng tinh mơ. Cô nằm dài trên giường khẽ cựa mình, một tay chống cằm, một tay khác lén lút đùa nghịch lông mi của người đàn ông nằm bên cạnh. Hàng lông mi của người đàn ông vừa dài vừa dày, giống như một chiếc quạt nhỏ.
"Một, hai, ba..." Mục Hựu Ân đếm lông mi của An Thác Hải, cô càng đếm càng thấy ghen tỵ, lông mi của anh còn dài và dày hơn cả cô.
Sau khi bị đả kích nặng nề, Mục Hựu Ân quyết định không đếm nữa, ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo sống mũi của An Thác Hải, sống mũi của anh cao thẳng như chóp núi hoàn mỹ. Cô không nhịn được cong miệng cười, cô cảm thấy ngón tay mình như đang leo núi vậy, sau sống mũi là...
Ngón tay chạm vào bờ môi của anh, anh từng dùng cánh môi mềm mại này để hôn cô, cũng từng dùng nó để ngậm lấy...
Gò má cô dần đỏ bừng, cô không kiềm chế được mà cúi đầu xuống. Vì tư thế lúc này của cô, nên cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy đường cong trước ngực mình. Tuy không quá to, nhưng đường nét tròn trịa đầy đặn nên vẫn toát lên vẻ gợi cảm mê người.
Bất chợt, ngón tay đang đặt trên môi ai đó bị lấy ra, Mục Hựu Ân ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt sáng rực của An Thác Hải. Ánh mắt bọn họ vừa chạm nhau, anh vội vàng cụp mắt nhìn xuống, vừa nhìn xuống dưới...
Không phải cô bị nhìn thấy hết rồi sao?
Muốn giãy khỏi tay anh để che lại, nhưng chưa đợi cô giãy tay ra, anh đã bỏ tay cô ra trước, rồi lật người xuống giường.
"A Thác, anh định đi đâu vậy?" Mục Hựu Ân hỏi bóng lưng của An Thác Hải.
"Ngoan ngoãn chờ ở đó cho anh." Anh không quay đầu lại mà đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy, Mục Hựu Ân nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, sao An Thác Hải lại đi tắm vào giờ này nhỉ?
Mục Hựu Ân vẫn giữ tư thế như vừa rồi, bàn tay vô thức mà vuốt ve đùi trong của mình, vừa rồi trong lúc trêu chọc An Thác Hải, rõ ràng đùi trong của cô chạm phải một thứ rất cứng...
Cô mơ màng nghĩ thứ cứng rắn đó... dường như đang chọc vào cô, chọc vào cô...
Nháy mắt, tay cô mềm nhũn, cả khuôn mặt dán lên khăn trải giường, cô đúng là ngốc đến đáng thương, nhất định An Thác Hải đã tỉnh từ lâu rồi. Mục Hựu Ân nghĩ ngợi rồi xuống dường, đi chân trần đến phòng tắm, hít sâu một hơi rồi mở cửa phòng ra.
Tấm kính phủ đầy hơi nước che khuất thắt lưng của An Thác Hải, chiếc khăn tắm màu nâu vàng vắt trên tấm kính. An Thác Hải đứng ở dưới vòi hoa sen, dòng nước chảy xuống đầu anh rồi ào ạt chảy xuống người anh, đẹp mắt như những pho tượng đang được tắm mình trong đài phun nước trên quảng trường vào đêm trăng.
Anh không hề phát hiện ra cô.
Đứng ở bên ngoài tấm kính, Mục Hựu Ân ngẫm nghĩ rồi gọi: "A Thác."
Anh mở mắt ra, nhìn thấy cô liền sững người, sau đó anh vội vàng lấy chiếc khăn tắm vắt một bên, chiếc khăn tắm màu vàng nâu nhanh chóng quấn trên thắt lưng anh, quấn khăn tắm xong anh tắt vòi hoa sen.
"Không phải đã bảo em ngoan ngoãn đợi anh sao?" Anh hơi nhíu mày, giọng nói hơi trầm khàn.
Mục Hựu Ân không nói gì.
"Có phải cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Giọng nói của anh bắt đầu trở nên gấp gáp, định mở cánh cửa kính đi ra.
Mục Hựu Ân vội vàng lắc đầu, đồng thời không chút do dự mở cánh cửa kính thấp đó đi vào, bước đến trước mặt anh, duỗi tay ngang qua thắt lưng anh mở vòi hoa sen.
Những dòng nước li ti chảy xuống, nhưng rất nhanh liền biến mất, An Thác Hải tắt vòi hoa sen: "Em sẽ bị lạnh."
Những giọt nước từ vòi hoa sen khiến tóc cô ẩm ướt, khiến bộ đồ ngủ mỏng manh dán chặt vào người cô. Cô run rẩy duỗi tay ra đi tìm đáp án, dọc theo bờ eo, bụng dưới của anh, xuống dưới, cách một lớp khăn tắm, quả nhiên...
Bàn tay cô vừa chạm vào liền bị anh lấy ra, anh dễ dàng nắm tay cô lại không cho cô sờ loạn. Tay cô không thể nhúc nhích nhưng miệng cô vẫn có thể lên tiếng, cô khẽ nói: "A Thác, tối qua là thứ bảy, chúng ta chưa..."
"A Thác, có muốn làm không?" Giọng nói của cô rất khẽ khàng.
Anh không trả lời, bàn tay rảnh rang rút một chiếc khăn tắm khác, nhanh chóng quấn chiếc khăn tắm lên cơ thể cô.
"A Thác, muốn em không?" Cô lấy hết can đảm hỏi.
Vốn dĩ cô luôn muốn dành cho anh một đêm khó quên trong buổi cuối tuần xa nhà này, nhưng lúc đi ngang qua quảng trường, cô nhìn thấy mấy cô gái đang chơi đùa ở vòi phun nước thần kì, cô lập tức không nhịn được mà đi theo bọn họ. Cuối cùng, cô mệt rã rời ngủ say như chết trên đường đi về khách sạn, vì vậy, buổi cuối tuần lãng mạn đã tan biến trong lúc cô ngủ say rồi.
Có lúc, Mục Hựu Ân rất giận bản thân, rõ ràng cô đã hai mươi tám tuổi rồi, thế mà có lúc cô lại hành động như một đứa trẻ.
An Thác Hải vẫn không trả lời cô, anh cởi quần áo ẩm ướt trên người cô xuống.
"A Thác." Cô đỏ mặt, gọi anh, giọng nói xen lẫn sự nũng nịu.
Anh ngẩn người, thả tay cô ra, giọng nói rất khẽ: "Tối qua em chơi muộn như vậy, chắc chắn sẽ mệt."
"Không, em không mệt, không phải em đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất dài rồi sao?" Mục Hựu Ân nói.
"Thật sự không mệt?"
Mục Hựu Ân gật đầu, khẽ đáp: "Ừm."
Một lát sau, anh cúi xuống ôm cô lên.
"A Thác, có thể làm ở đây." Mục Hựu Ân thấp giọng yêu cầu, vì lý do cơ thể nên cô luôn muốn chứng minh bản thân, rằng cô không phải là thủy tinh dễ vỡ.
Anh ôm cô rời khỏi phòng tắm.
Để cô nằm lên giường, anh chống tay, cúi đầu nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt anh từ trên khuôn mặt cô chuyển lên mái tóc cô.
Mục Hựu Ân không cho anh đi lấy máy sấy tóc, chân cô quấn lấy eo anh, gót chân men theo mép khăn tắm trượt lên đùi trong của anh, chà xát.
Hô hấp của anh trở nên nặng nề, anh lại cúi đầu nhìn cô, dưới ánh mắt sáng rực của anh cô vô thức liếm môi.
Một giây sau, anh thò tay vào trong khăn tắm của cô, trực tiếp chạm vào ngực cô, lần lượt vần vò hai khối tròn trịa trước ngực cô giống như đang trừng phạt, anh hơi mạnh tay khiến cô đau, cô khẽ rên lên.
Cô vừa bật ra tiếng thì tay anh liền chậm lại, anh kéo nhẹ một cái, chiếc khăn tắm trên người cô lập tức bị nới lỏng, rơi xuống. Cô cong người lên, hòng bày ra một tư thế khiến khuôn ngực cô trở nên gợi cảm hơn trước mắt anh.
Trong đôi mắt nai ngập tràn cơn sóng tình, anh cúi đầu, ngậm nụ hồng trước ngực cô, bàn tay khác men theo bờ eo của cô tìm đến lớp vải mong manh kia, ngón tay len vào trong xoay chuyển.
Cùng lúc đó, dưới sự cọ sát không ngừng của gót chân cô, chiếc khăn tắm quấn trên thắt lưng anh cũng rơi xuống, hai cơ thể trần trụi liền dán chặt vào nhau, cơ thể cô run rẩy dưới người anh.
Trong không gian mờ tối, tiếng hơi thở hổn hển đan cài vào nhau của cặp nam nữ trở nên dồn dập rồi dịu đi khi người đàn ông khẽ gầm một tiếng, giống như âm cuối luyến láy của chiếc đàn Cello.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, từng âm thanh vụn vặt vang lên, người đàn ông muốn rời khỏi cơ thể người phụ nữ.
"Đừng, A Thác..." Người phụ nữ bật ra tiếng cầu xin mà chỉ có người đàn ông nghe thấy.
"Hựu Ân, anh hơi nặng..." Trong giọng nói của người đàn ông còn xen lẫn sóng tình.
"A Thác..." Người phụ nữ vẫn không buông tha.
Những âm thanh vụn vặt không vang lên nữa, căn phòng cứ chìm trong sự tĩnh lặng như vậy.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn đêm nặng nề.
Trong phòng, người phụ nữ lơ đãng động đậy khiến người đàn ông còn vùi trong cơ thể cô đột nhiên bừng tỉnh, lần đầu tiên gặp phải tình huống này khiến người đàn ông rất lúng túng, mà người phụ nữ cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Người đàn ông duỗi tay lấy chiếc khăn tắm để một bên, anh đang cân nhắc xem mình có nên đi dội nước lạnh không.
"A Thác." Người phụ nữ gọi anh.
Trong buổi sáng ban mai, Mục Hựu Ân bám trên người An Thác Hải như gấu Koala, cô nghe thấy tiếng thầm thì của mình: A Thác, em có thể.
An Thác Hải không để ý cô, anh rời khỏi người cô.
"A Thác, em không phải búp bê thủy tinh." Bỗng nhiên giọng điệu cô xen lẫn chút tủi thân.
Anh khựng lại, cúi xuống nhìn cô, cô nghiêng mặt đi. Đôi môi của anh lướt qua mái tóc rồi ngậm lấy vành tai cô, đồng thời để nơi nóng rực lại gần cô.
Lần này, cô không thuận theo mà khép hai chân lại.
"Sao vậy? Hửm?" Anh khẽ thì thầm bên tai cô.
"Vừa rồi, anh đã thở dài." Giọng nói vẫn đầy vẻ tủi thân.
"Ngốc, anh đang xuýt xoa đấy, vì..." Anh dỗ dành cô: "Vì em đẹp quá."
Nếu như nghe kỹ, có thể nghe thấy cô gái đang cười thầm trong lòng. Nhưng đó chỉ là một người phụ nữ đơn thuần, thích cậy mạnh nhưng rất dễ dỗ dành.
Thế nhưng, lúc này cô chỉ có thể ngậm chặt miệng. Cô sợ những tiếng reo hò trong tim cô sẽ bật ra, rồi phá hỏng bầu không khí lãng mạn này.
"Hựu Ân, anh vào nhé?" Anh chạm vào cô, sống mũi mơn man làn da của cô, một nơi khác cũng đang trêu chọc cô.
Cô mở chân ra, để anh đi vào.
Khi những tia nắng ban mai dần kéo đến, thì anh lại bắt đầu một quá trình ngọt ngào khác trong cơ thể cô.
Còn cô, thỏa mãn mà tiếp nhận tất cả.
Cô không phải là búp bê thủy tinh, cô có thể tiếp nhận anh lần thứ hai, về sau về sau nữa cô còn muốn sinh con cho anh.
Instanbul trong buổi sáng tinh mơ đó, Bách Nguyên Tú sau một đêm không ngủ bắt đầu thu dọn hành lý. Đến khi trời sáng anh sẽ rời khỏi thành phố, đất nước này, vĩnh viễn không quay lại!
Cũng trong buổi sáng tinh mơ đó, dưới cây táo trên ngọn núi trong thị trấn được bao quanh bởi sắc hoa màu xanh, có một người đàn ông đứng ở đó. Ngón tay anh ta dịu dàng chạm vào dòng chữ được khắc trên thân cây:
Mục Hựu Ân và An Thác Hải ở bên nhau, mãi mãi, một đời một kiếp!
Ngón tay dừng trên chữ "mãi mãi", anh ta khẽ nói: "Hựu Ân, anh rất nhớ em!"
Yeil trong tiếng Thổ Nhĩ Kỳ có nghĩa là màu xanh lá cây. Trong thị trấn ngập tràn sắc xanh này, có 1935 người dân sinh sống, họ đều biết một bí mật.
Không, phải nói là họ đang giữ kín bí mật đó. Ba năm trước, có người tình nguyện, có kẻ vì lợi ích mà ký vào bản giao ước với một người đàn ông, cả đời phải giữ kín bí mật đó.
Mà anh ta là một người trong số đó. Vì anh ta đã đồng ý với một người, để một người khác sống hạnh phúc mạnh khỏe và đơn thuần.
"Hựu Ân, đợi sau bao xuân hạ thu đông qua đi, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác. Đến lúc đó, không có gì có thể chia cách chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta có thể đứng dưới cây táo mà hẹn ước một lần nữa, Mục Hựu Ân và An Thác Hải ở bên nhau, mãi mãi, một đời một kiếp!"
An Thác Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời qua kẽ lá, Hựu Ân của anh ta đang sống ở trên đó!
Ba năm trước, Mục Hựu Ân đã chết trong một vụ tai nạn đắm tàu. Người đang dùng thân phận của Mục Hựu Ân để sống chính là Triệu Hương Nông có dung mạo giống hệt Mục Hựu Ân.
Còn người đàn ông sống dưới cái tên An Thác Hải tên là Tống Ngọc Trạch!
--------------------------------------------------------------------------------------------------
p.s: Tạm biệt Thổ Nhĩ Kỳ, chương sau sẽ quay về Chicago, nơi Tống Ngọc Trạch tiếp cận Triệu Hương Nông để bắt đầu kế hoạch trả thù cho cô người yêu cũ...