Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đóa Hoa Thanh Cao

Hươu trong vườn bách thú được thả rông trên cỏ, có nhân viên ở lối vào bán cà rốt và rau, được đóng gói từng túi, có thể mua để cho hươu ăn.

Diệp U và Lục Tẫn mỗi người mua một túi, lúc đầu Diệp U lo lắng hươu hoa mai sẽ không ăn, nhưng khi cô cầm cà rốt đến gần một chú hươu, nó chạy thẳng đến chỗ cô.

Tuy rằng hươu trong vườn bách thú đều ngoan và không chủ động tấn công du khách, nhưng Diệp U vẫn nhát gan, xoay người bỏ chạy theo bản năng: “Cứu cứu em, nó lao tới!”

Lục Tẫn bị cô chọc cười, đây là “thích mà sợ” hay sao?

Anh che cho Diệp U, đút mớ rau cho chú hươu. Nó chạy đến trước mặt anh thì dừng lại, chồm tới ăn rau trên tay anh. Nó ăn rất mau, hai ba lần là ăn sạch, sau đó háo hức nhìn Lục Tẫn.

Lục Tẫn lại cầm vài miếng rau đút cho nó, Diệp U thò đầu ra từ phía sau Lục Tẫn, thấy hươu hoa mai đang chăm chú ăn mà không cắn tay Lục Tẫn nên to gan hơn vừa nãy: “Để em cho nó ăn.”

Cô háo hức muốn thử, bước tới giơ một cây cà rốt ra. Lúc đầu cô cố ý giữ chút khoảng cách, sau khi đút được hai cây, cô tới càng gần hơn: “Tiểu Lộc, mau chụp hình cho em đi!”

Tiểu Lộc mà cô gọi đương nhiên là Lục Tẫn. Anh nghe lời, cầm di động chụp vài tấm hình về cô và hươu hoa mai.

Diệp U muốn đút hết túi cà rốt, con hươu này trông háu ăn. Cô sờ túi mình, đột nhiên cảm giác có gì đó đang kéo mình. Cô quay đầu lại, thấy có một con hươu hoa mai tới gần cô từ phía sau, đang cắn túi cà rốt.

“A a a đừng cắn.” Diệp U muốn cứu túi cà rốt của mình, cô giơ tay lên, chú hươu đuổi theo cô, nâng hai chân trước lên.

Lục Tẫn bước nhanh tới, lấy rau trên tay anh đút cho chú hươu kia mới cứu được Diệp U ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Đồ ăn trên tay hai người nhanh chóng bị chia xong, hươu hoa mai thấy bọn họ hết đồ ăn nên chạy đi tìm du khách khác.

Vô cùng tàn nhẫn.

“Hờ.” Diệp U thở dài, phủi tay nhìn Lục Tẫn, “Cho em coi tấm hình anh vừa chụp đi.”

“Ờ.” Lục Tẫn mở album ảnh, đưa cho Diệp U, “Anh sẽ chuyển cho em.”

“Dạ.” Diệp U vừa lướt nhìn hình vừa nói với Lục Tẫn, “Hình này đẹp à, thêm bộ lọc sẽ thú vị hơn!”

“Để anh chuyển cho em.” Lục Tẫn gửi hết hình cho Diệp U, cô lướt xem, muốn chụp thêm vài tấm nữa.

“Vừa nãy em thấy có chị kia sờ đầu hươu, em cũng muốn sờ.” Đôi mắt Diệp U sáng lấp lánh nhìn Lục Tẫn, “Anh ở bên cạnh chụp hình cho em nha.”

Lục Tẫn ngẫm nghĩ, gật đầu: “Em cẩn thận một chút.”

“Dạ, em đi đây!”

Để rút ngắn khoảng cách giữa mình và chú hươu, Diệp U lại đi mua một túi cà rốt khác. Cô dùng đồ ăn để dụ hươu tới, nhân lúc nó chăm chú ăn thì giơ tay sờ đầu nó.

Dường như hươu có linh tính, lập tức tránh ra, sau đó không ăn cà rốt trên tay Diệp U nữa mà đi kéo chiếc túi cô đang cầm. Diệp U vẫn không từ bỏ ý định, ỷ mình có cà rốt nên muốn sờ nó lần nữa, nhưng vẫn bị chú hươu né tránh, túi cà rốt còn bị cắn nát.

Cà rốt rớt xuống, chú hươu cảm thấy mỹ mãn tiến lại ăn, mấy con hươu hoa mai xung quanh thấy thế cũng xúm lại.

Diệp U quá tức giận, ăn cà rốt của cô mà không cho cô sờ, thật quá đáng!

Cô muốn đánh lén đám hươu này, nhưng chúng rất cảnh giác, cô vừa nhích tới gần, chúng di chuyển vị trí ngay lập tức.

“Mấy con hươu này chỉ muốn ăn miễn phí!” Diệp U tức giận nhìn Lục Tẫn, than thở với anh.

Lục Tẫn vẫn luôn ở bên cạnh để chụp hình cho Diệp U, thấy dáng vẻ của cô thế này rất đáng yêu nên quay video: “Đừng tức giận, anh vừa chụp vài tấm được lắm.”

“Nhưng chúng nó cho mấy cô gái khác sờ mà không cho em sờ! Quá đáng!”

Lục Tẫn cầm di động chỉ vào cô, không nhịn được cười. Diệp U nhìn anh, đi về phía anh, Lục Tẫn hơi nhấc lên: “Sao vậy em?”

Diệp U nhón chân, giơ tay sờ đầu Lục Tẫn: “Không sờ được con hươu kia thì em sờ Tiểu Lộc này!”

Lỗ tai Lục Tẫn lập tức đỏ lên, anh tắt video, hơi mím môi.

Diệp U xoa đầu anh, rụt tay lại, nhìn anh cười: “Tiểu Lộc, anh muốn chụp hình với hươu không? Em chụp cho!”

Đầu óc Lục Tẫn nhất thời ngừng suy nghĩ, Diệp U nói gì thì anh đáp nấy: “Được.”

Anh đi đến bên cạnh hươu hoa mai, trên tay không có đồ ăn, hươu hoa mai nghiêng người, ngửi tay anh, nhìn chằm chằm anh một hồi, cuối cùng xác nhận anh không có đồ ăn mới chầm chậm bỏ đi.

“Chụp xong rồi, chụp xong rồi.” Diệp U vui vẻ bước tới, triển lãm tác phẩm của mình cho Lục Tẫn xem, “Thế nào? Tấm hình chụp anh và hươu nhìn nhau có bầu không khí đặc biệt hơ!”

“Ừm.”

“Em sửa một chút rồi gửi trong vòng bạn bè!”

Diệp U mở phần mềm Meitu, chỉnh sửa tất cả hình mà cô đã lưu, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

“Hươu hoa mai thật tuyệt vời! Tùy tiện chụp cũng có một mảng lớn kết cấu!”

Lục Tẫn cho cô một like.

Một lát sau, Lục Tẫn phát hiện vòng bạn bè có một tin mới.

Anh nhấp vào xem, vẫn là vòng bạn bè của Diệp U vừa rồi, cô trả lời bình luận bên dưới.

U U: Tại sao vẫn còn người hỏi? Anh chàng đẹp trai này là bạn trai của tôi, cảm ơn mấy người đẹp đã khen bạn trai của tôi [đầu chó]

Lục Tẫn lại đỏ mặt.

Hai người chơi ở vườn bách thú đến chiều, ăn trưa trong đó luôn. Sau khi chơi xong, Diệp U và Lục Tẫn đến cửa hàng mua sắm đặc biệt trong sở thú để mua một ít quà lưu niệm.

“Sắp đến giờ rồi, chúng ta về nhà đi, ba em chắc chắn đang chờ chúng ta ở nhà.”

“Ừm.” Lục Tẫn gật đầu, ánh mắt đảo quanh cửa hàng có chút do dự, “Chúng ta có nên mua chút quà cho chú và dì hay không?”

“Không cần đâu, mua đủ nhiều rồi!” Diệp U đẩy anh ra ngoài, “Chút nữa ném mấy thứ này trước mặt họ, ai thích gì thì lấy cái đó.”

Lục Tẫn vẫn hơi lo lắng: “Chú và dì có thích mấy thứ này không?”

“Đành chịu thôi, vườn bách thú chỉ có mấy thứ này.” Diệp U nói với Lục Tẫn, “Cái khăn lụa kia rất đẹp, chắc mẹ em sẽ thích!”

“Vậy là tốt.”

Lục Tẫn là người lái xe khi về lại thành phố, Diệp U ngồi bên cạnh chơi di động, xem bình luận của mọi người trong vòng bạn bè.

Ba cô lại gửi một tin nhắn khác: “Chơi chưa đủ à? Khi nào trở về?”

Diệp U hơi bất đắc dĩ trả lời ông: “Đã trở lại, đã trở lại, đang trên đường!”

Cô thật sự hơi tò mò, năm xưa lúc ba mẹ cô yêu đương, ông ngoại có như vậy không.

Vừa tới 5 giờ, Lục Tẫn về đến nhà Diệp U. Anh đậu xe, mang những thứ mua từ vườn bách thú, bước vào cùng với Diệp U.

Những ngày cuối tuần trước đây, Diệp Lệ Lan và Tiêu Thiều hoặc là tăng ca ở công ty, hoặc là đi công tác, hoặc là sống thế giới hai người ở bên ngoài, không cần phải nói đến Tiêu Tư Thành, chưa chơi tới nửa đêm sẽ không trở về. Hôm nay ngược lại, cả nhà ngồi chỉnh tề trên sô pha trong phòng khách, chờ bọn họ đến.

TV đang chiếu một bộ phim nhưng không có ai xem một cách nghiêm túc, Diệp U và Lục Tẫn vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người lướt qua một chút rồi tập trung vào bọn họ.

Tiêu Tư Thành nhìn bọn họ với nụ cười ám muội: “Chị, anh rể, về rồi à?”

“……”

Diệp U và Lục Tẫn không phản ứng nhiều với cách xưng hô này, Tiêu Thiều trên sô pha đã nổ tung trước: “Kêu lung tung gì đó, ai là anh rể của con?”

Tiêu Tư Thành nói một cách đương nhiên: “Tối hôm qua chị không về nhà ngủ, cũng sắp gọi anh rể rồi.”

Diệp U hừ lạnh: “Tiêu Tư Thành, nếu tính số đêm không về nhà ngủ, e rằng em còn nhiều hơn chị.”

“……” Tiêu Tư Thành không lên tiếng.

“Được rồi, mấy đứa trở về để ăn chung, không cần phải đứng.” Diệp Lệ Lan nhìn Diệp U và Lục Tẫn, “Ngồi đi, má Vương đã nấu cơm.”

Lục Tẫn gật đầu, đặt những món đồ mua ở vườn bách thú lên bàn: “Đây là quà lưu niệm mà cháu và U U mua ở vườn bách thú, chú và dì nhìn xem có món nào thích hay không.”

Diệp Lệ Lan liếc mắt đã thấy khăn lụa, lấy trong hộp ra: “Khăn lụa này được đó.”

“Đúng rồi, con biết đó là phong cách mẹ thích.” Diệp U cảm thấy cô rất hiểu ánh mắt của mẹ mình, “Đây là sự hợp tác giữa vườn bách thú và thương hiệu khăn lụa, không rẻ đâu.”

Tiêu Tư Thành nghe cô nói vậy, cũng muốn chọn một thứ: “Anh rể, sao anh chỉ để ba mẹ em chọn, cậu em vợ tương lai không quan trọng hay sao?”

Diệp U không chút nghĩ ngợi: “Cậu em vợ quả thật không quan trọng.”

Lục Tẫn im lặng tỏ vẻ đồng ý.

Tiêu Tư Thành: “……”

Trước kia nhờ anh gánh tội, sao không nói rằng anh không quan trọng!

Anh tự bước tới, lấy một hộp sô cô la: “Sô cô la nhìn có vẻ ngon, em lấy cái này.”

Diệp U hơi nhướng mày, cô biết Tiêu Tư Thành sẽ thích loại sô cô la này, cho nên mua thêm một hộp —— cô để hộp kia trên xe Lục Tẫn, nếu đặt hai hộp ở đây, Tiêu Tư Thành nhất định sẽ lấy cả hai.

Diệp Lệ Lan và Tiêu Tư Thành đều chọn quà, chỉ có Tiêu Thiều thờ ơ, Lục Tẫn chủ động hỏi ông: “Chú Tiêu, chú không thích món nào hay sao?”

Tiêu Thiều khịt mũi khinh thường: “Chỉ có con nít mới thích đồ mua ở vườn bách thú.”

Diệp Lệ Lan quay qua nhìn ông: “Ý anh là em ấu trĩ?”

“Đương nhiên không phải!” Tiêu Thiều cười nói, “Ý anh là tính trẻ con của em vẫn chưa hết.”

Diệp U tặc lưỡi, lấy chiếc mũ trong đống đồ: “Ba lấy cái mũ này đi.”

Tiêu Thiều nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ: “Không phải phong cách của ba.”

Diệp U nói: “Nhưng rất hợp với khăn lụa của mẹ.”

Tiêu Thiều nhìn kỹ, màu sắc và kiểu dáng thật sự rất hợp……

Ông nhận lấy cái mũ, nói với Diệp Lệ Lan: “Lần sau chúng ta đi nghỉ phép sẽ đội nó.”

“Quà đã chọn xong rồi, phần còn lại thì con và Tiểu Lộc sẽ chia đều.”

Lục Tẫn nói: “Em lấy hết đi, vốn dĩ chọn cho em mà.”

“Không được đâu, tất cả toàn là anh trả tiền, em không thể chiếm riêng.” Diệp U vui vẻ chia quà, tựa như khi còn nhỏ chơi đóng vai gia đình.

Diệp Lệ Lan đặt khăn lụa sang một bên, nói với Diệp U và Lục Tẫn: “Chút nữa hẵng chia quà, mẹ và ba con có chuyện muốn nói với hai đứa.”

Diệp U dừng lại, nhìn bọn họ: “Không phải là chuyện tối hôm qua đó chứ? Tiểu Lộc đã giải thích với ba mẹ rồi mà, tại con nhảy quá mệt thôi.”

Cô không đề cập tới nhảy thì không sao, nhắc tới nhảy thì cơn giận của Tiêu Thiều lại sắp bùng phát.

Lục Tẫn chủ động nói: “Dì Diệp, chú Tiêu, tối hôm qua là cháu sai, đáng lẽ cháu phải nói trước với chú và dì, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Nói tới đây, anh nhìn Diệp U bên cạnh mới nói tiếp: “Dì Diệp, chú Tiêu, thật ra cháu cũng có một chuyện muốn nói.”

Diệp Lệ Lan hỏi anh: “Chuyện gì?”

Lục Tẫn trầm ngâm một lát, nắm tay Diệp U: “Cháu chuẩn bị cầu hôn Diệp U trong khoảng thời gian này.”

Phòng khách yên tĩnh vài giây, hơi thở của mọi người nhẹ nhàng hơn. Tiêu Tư Thành cầm viên sô cô la đang lột một nửa, cười trước: “Không phải chứ, chờ đã, chuẩn bị cầu hôn là ý gì? Không phải cầu hôn thành công mới nói với cha mẹ hay sao?”

Anh rể làm như vậy, nếu chị của anh cuối cùng không đồng ý thì xấu hổ biết bao?

Diệp Lệ Lan quay qua nhìn anh: “Nếu người ta nói như vậy, có nghĩa là hai người đã bàn bạc rồi. Con không hiểu thì đừng xen vào.”

“……” Tiêu Tư Thành lại ngậm miệng.

Lục Tẫn nói với Diệp Lệ Lan: “Dì nói đúng, cháu đã đề cập chuyện này với U U. Hôm nay ở đây, cháu muốn bày tỏ thái độ và lập trường với chú và dì trước, cháu đã sẵn sàng kết hôn với Diệp U.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!