Khi Giản Dụ tỉnh lại thì trời cũng đã sáng.
Cậu chớp mắt vài cái, tối hôm qua mình ngủ trước?
Giản Dụ mơ hồ, cậu nhớ mình đang nằm trên giường chờ Olderhain quay lại, lỡ hắn muốn tiếp tục thì sao?
Xung quanh là mùi hương lạ lẫm, là mùi của Olderhain, theo lý thuyết, Giản Dụ phải không quen mới đúng.
Mùi khói súng tràn ngập nơi chóp mũi, bên dưới là chút gì đó dịu dàng, Giản Dụ ngửi thấy mùi của nắng, mùi của hoàng hôn trên bờ biển vào ngày hè oi ả, còn có cả mùi gió biển nữa.
Có lẽ cậu thích mùi này, nó khiến cậu an tâm.
Hậu quả khi Giản Dụ an tâm chính là ngủ mất từ khi nào không hay, ngay cả Olderhain quay lại lúc nào cũng không biết.
Với tính cảnh giác của cậu mà nói, chuyện này không nên.
Nhưng đêm qua cậu không gặp nguy hiểm.
Giản Dụ khẽ cục cựa, lúc này cậu mới phát hiện bên hông mình có một cánh tay, chủ nhân của nó nằm sau lưng cậu, ôm cả cơ thể cậu vào lòng, hai người dán sát vào nhau, chiều cao vô cùng phù hợp.
Một mái tóc đen chôn bên cổ Giản Dụ, hơi thở ấm áp lướt qua da cậu làm Giản Dụ hơi nhột.
Cậu muốn né cái đầu kia, cậu giơ tay đẩy nó ra sau, mái tóc ngắn kia cứng cỏi hệt như bề ngoài của nó, cảm giác bị đâm tay truyền đến, Giản Dụ ngừng lại một chốc, thôi không đẩy nữa.
Mấy giây trôi qua, Giản Dụ thật sự không quen cảm giác trên cổ, đây cũng là một nơi rất quan trọng trên cơ thể, bị người ta đụng vào, cậu không đánh bay người ta trước đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Không thể đẩy được đầu Olderhain ra, Giản Dụ mím môi, bắt đầu nhúc nhích cơ thể với ý đồ chui cả người ra.
Lần này cậu thành công, cuối cùng làn hơi kia cũng biến mất, Giản Dụ thở phào, lúc này mới ngước mắt nhìn Olderhain bị cậu đẩy tới đẩy lui nhích qua nhích lại vẫn không tỉnh.
Tính cảnh giác kém thật, Giản Dụ nhận xét trong lòng, ném luôn chuyện tối qua người ta lên giường khi nào ra sau đầu.
Olderhain trong lúc ngủ cũng rất có sức tồn tại, hơi thở trầm trầm mạnh mẽ, giống như thú dữ đang ẩn nấp, lúc nào cũng có thể thoát khỏi giấc mộng, nhào về phía người dám quan sát nó.
Nhưng khi đôi mắt đỏ ngập tràn sát khí kia nhắm lại, gương mặt điển trai của hắn lại nổi bật vô cùng, cho dù ai sáng sớm nhìn thấy gương mặt này, bất kể tính tình chủ nhân nó như thế nào thì cũng sẽ rung động.
Đáng tiếc Giản Dụ hoàn toàn không ý thức được phương diện này, chỉ sợ cho dù người đang nằm bên kia là cá xấu, chỉ cần không có nguy hiểm, cậu cũng có thể mặt mày vô cảm nằm đó.
Giản Dụ nhìn chằm chằm Olderhain mấy giây, không nhận ra ngón tay đặt ngang hông mình giật giật vài cái rồi mới yên tĩnh lại.
Lát sau, Giản Dụ chậm rãi nhích lại gần Olderhain, vùi đầu vào lòng hắn hít một hơi thật sâu, thật mạnh.
Olderhain đang giả bộ ngủ: “…??”
Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn mở mắt, vờ mình vừa tỉnh lại: “Dụ Dụ?”
Giản Dụ không hề có chút xíu ngại ngùng khi bị bắt nào, cậu thản nhiên như chưa từng làm gì: “Mùi của anh, thơm lắm.”
Dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Chắc là tôi….thích nó.”
Mới sáng sớm đã nhận được câu nói như câu tỏ tình này, nhịp thở Olderhain chậm đi, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt của Giản Dụ, hắn cũng biết thích này chỉ là thích bình thường mà thôi.
“….Ta cũng rất thích.” Olderhain nhìn chằm chằm Giản Dụ nói, hai mắt nóng cháy, thích mùi của hắn chính là thích hắn, không có gì khác nhau!
Giản Dụ nghĩ Olderhain tự thích mùi của bản thân, cậu gật đầu, nếu cả hai đều đã tỉnh, vậy đứng dậy thôi.
Ai ngờ cánh tay bên hông lại kéo cậu lại: “Nằm chốc nữa đi.”
Olderhain thích cảm giác Giản Dụ vùi mình trong lòng hắn, cảm giác này khiến cho hắn cảm nhận được yên bình mình đánh mất đã lâu, tinh thần lực cũng không còn chập chờn nữa.
Không chỉ Giản Dụ, tối qua Olderhain cũng ngủ rất ngon.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là tư thế ngủ của Giản Dụ quá tốt, cứ ngoan ngoãn nằm đó, hai tay đặt lên bụng, không hề cục cựa gì.
Olderhain cố tình chỉnh điều hòa xuống thấp, im lặng chờ đợi Giản Dụ sà vào lòng mình, chờ đợi một hồi, Olderhain quyết định tự thân vận động.
Thất sách, hình như Dụ Dụ không sợ lạnh.
May mà kết quả cũng như nhau, Olderhain quyết định không so đo mấy chi tiết nhỏ lẻ này.
Giản Dụ bị Olderhain kéo xuống giường lại, mái tóc bạch kim tán loạn trên gối đầu, đôi mắt màu biển cứ nhìn chằm chằm Olderhain, làm tim hắn đập bình bịch.
“Nhịp tim anh rất nhanh.”
Tiếp xúc ở khoảng cách gần nên Giản Dụ nghe được thứ đang đập mạnh kia, cậu giơ tay chạm vào ngực Olderhain, nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
Giản Dụ làm đúng theo những gì Olderhain nói, không biết thì hỏi, cậu vừa hỏi xong, trái tim của hắn đã bình tĩnh lại.
Giản Dụ: “?”
Olderhain muốn đứng tim đến nơi: “…”
Người đẹp trong lòng là chuyện rất tuyệt vời, đáng tiếc người đẹp không hiểu phong tình, liên tục đẩy hắn vào thế không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng Olderhain cũng biết, nói chuyện với Giản Dụ thì nên nói huỵt toẹt ra, cứ úp úp mở mở nói giảm nói tránh khiến hắn có cảm giác chuyện hắn nói và chuyện Giản Dụ hiểu không giống nhau.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Olderhain chưa bao giờ nói thẳng những gì mình đang nghĩ, khi bé đã thế mà khi lớn cũng không thay đổi.
Ha, trên chiến trường khác hẳn, hắn rất giỏi phát tiết bực bội trong tim.
Có thể khi đối mặt với Giản Dụ, hắn đã thấy một cảm xúc khác.
“…bởi vì em đang nhìn ta.” Olderhain nói, nhẹ như một hơi thở, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ đánh rơi nó trong nhịp thở đều đều của hắn.
Cũng may Giản Dụ nghe được, cậu không hiểu tại sao chỉ nhìn nhau thôi cũng khiến tim hắn đập nhanh đến vậy, nhưng cậu biết đây là ảnh hưởng khi mất ngọc đồng sinh, vì thế không gặng hỏi.
Tìm được ngọc đồng sinh chắc sẽ tốt hơn, Giản Dụ nghĩ vậy, đắm chìm trong bóng tối, có thứ dẫn dắt cậu từ hư không.
Một giây kế tiếp, Giản Dụ bật dậy, thiếu chút nữa làm Olderhain hết hồn.
Giản Dụ nghiêm túc, cau mày cẩn thận cảm nhận, hồi lâu sau mới nhỏ giọng thầm thì: “….lại biến mất.”
Nháy mắt vừa rồi, cậu rõ ràng cảm nhận được hơi thở của ngọc đồng sinh.
Hơi thở rất nhạt, rõ ràng không có trên hành tinh này.
Olderhain không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn bộ dạng của Giản Dụ còn tưởng xảy ra chuyện, trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, hắn không cảm nhận được có gì nguy hiểm đang tiếp cận.
“Sao thế?”
Nghe thấy câu hỏi, Giản Dụ ngước mắt nhìn Olderhain cũng đã ngồi dậy, quần áo quá rộng nên cổ áo xệ xuống, để lộ nửa bả vai cũng không biết: “….Không có gì.”
Mặc dù mặt mày rất vô cảm nhưng bộ dạng kia rõ ràng đang tủi thân.
Để người khác chỉ muốn giải quyết mọi ưu phiền thay cậu.
Phúc lợi sáng sớm quá nhiều, khó chịu vì Giản Dụ có chuyện giấu mình vơi đi rất nhiều, Olderhain nhìn lướt qua bả vai bắt đầu hồng hồng kia, nói: “Cần giúp gì cứ nói.”
“….Ừ.”
Giản Dụ đồng ý như bình thường, thân là Siren còn không cảm ứng được ngọc đồng sinh của mình ở đâu thì đừng nói đến Olderhain.
Bầu không khí tốt đẹp bị phá ngang, hai người dứt khoát ngồi dậy, hoặc là nói Giản Dụ muốn rời giường còn Olderhain chỉ có thể đi theo.
Rèm cửa sổ được hệ thống thông minh trong phòng kéo sang hai bên, để lộ một chiếc cửa sổ sát đất, đứng đó nhìn ra ngoài là một vườn hoa lớn, xa hơn nữa là hồ bơi ngoài trời lần trước Giản Dụ bơi.
Đối diện hồ bơi không xa là một tòa nhà được xây dựng như một tòa tháp cao.
Đêm qua lúc quay về Giản Dụ không chú ý đến nó, bây giờ nhìn lại, tòa tháp sừng sững nơi đó tỏa ra thứ hào quang mang tên “Tôi rất đắt”, trông vô cùng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Thấy Giản Dụ nhìn tòa tháp, Olderhain ho nhẹ: “Đó là kho tiền của hoàng cung, nếu em có hứng thú thì có thể sang đó xem.”
Thật ra đó cũng coi như là kho tiền tư nhân của Olderhain, khi xưa nếu rảnh rỗi không có gì làm, Olderhain sẽ biến thành hình thú, chui vào đấy ngủ.
Rồng rất yêu những thứ lấp lánh phát sáng, Olderhain bị tập tính của hình thú ảnh hưởng nên cũng thế, huống chi hắn là “loại giả tưởng”, ảnh hưởng còn sâu hơn bình thường.
Chỉ là bây giờ Olderhain coi thường tất cả bảo tàng trong cái kho kia, bởi vì “báu vật” tốt hơn, độc nhất vô nhị đang đứng trước mặt hắn.
Nghe thế, Giản Dụ cụp mắt, lắc đầu tỏ vẻ mình không có hứng thú.
Hôm qua Olderhain có nhìn thấy Giản Dụ đeo một viên đá quý hình thoi bất quy tắc trước ngực, trong mắt hắn, viên đá này chính là đá quý cao cấp đã vỡ nát, hắn có rất nhiều đá quý giống vậy, chắc chắn tốt hơn viên Giản Dụ đang đeo.
Hơn nữa còn hoàn chỉnh không sứt mẻ miếng nào.
Tiếc là Giản Dụ không muốn đến tháp cao, nếu không hắn có thể cho Giản Dụ thích lấy cái nào thì lấy rồi.
Nhưng có thể để cho Giản Dụ lúc nào cũng không quan tâm đến vật chất xung quanh đeo trước ngực, cũng đủ chứng minh tầm quan trọng của nó với cậu.
Nghĩ vậy, Olderhain hơi ghen tị, chỉ có thể hi vọng viên đá quý này không phải ai đó tặng Giản Dụ.
Giản Dụ hoàn toàn không biết Olderhain đã nghĩ nhiều đến thế trong vài giây, cậu bắt đầu thay quần áo, thay được một nửa như nhớ ra gì đó mà dừng tay lại: “A!”
Sau đó, Olderhain nhìn thấy Giản Dụ cầm quần ngoài đã được người máy chuẩn bị sẵn, mở cửa đi vào phòng thay đồ rồi đóng cửa.
Olderhain: “…”
Đúng, là mình tự nói, em ấy làm theo, không phải rất tốt à?
Olderhain tức giận nghĩ, nhưng không có giận vì tự bê đá đập vào chân mình đâu nhé.
Cánh tay cầm quần áo của Olderhain khựng lại, hắn bỗng có một suy nghĩ, không được xem Dụ Dụ, thế để Dụ Dụ xem mình là được rồi!
Ngay sau đó, khi Giản Dụ thay đồ xong rời khỏi phòng thay đồ, đã nhìn thấy Olderhain mặc một chiếc quần đen, tay đeo thắc lưng, để lộ nửa người trên cường tráng, đang chuẩn bị mặc áo sơ mi vào.
Bắp thịt trên tay và lồng ngực tràn đầy sức mạnh, nước da lúa mạch khiến tám múi cơ bụng trông càng quyến rũ hơn.
Bất ngờ nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ hơn tạc tượng, Giản Dụ mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói với Olderhain: “Tôi ra ngoài chờ anh.”
Olderhain bị bỏ lại: “…”
—
Chú thích:
Tòa tháp cao: Chỗ này được ghi là bảo tháp, nhưng mình thấy ghi bảo tháp vào nó không ổn lắm nên đổi thành tháp cao. Đây là hình của bảo tháp nha.