Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đô Thị Y Đạo Vô Song - Diệp Thu

Buổi sáng, Diệp Thu đến bệnh viện, sau khi đến trạm hộ lý báo danh, liền đến căng tin mua bữa sáng cho Lâm Tinh Xảo.

Hộ lý, nói trắng ra chính là một bảo mẫu, chuyện gì cũng phải làm.

Khi hắn mua bữa sáng xong đi ra khỏi căng tin thì gặp Trương Lệ Lệ ở cửa.

Diệp Thu lựa chọn không thèm để ý, lướt qua người cô ta.

"Đứng lại!"

Trương Lệ Lệ hét.

Diệp Thu coi như không nghe thấy, trực tiếp rời đi.

"Diệp Thu, anh đứng lại cho tôi!" Trương Lệ Lệ lại hét.

Diệp Thu lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn Trương Lệ Lệ, hỏi: "Cô đang nói chuyện với tôi? "

Trương Lệ Lệ tức giận không nhẹ: "Tôi không nói chuyện với anh, chẳng lẽ là đang nói chuyện với chó?"

"Có rắm thì thả đi!" Diệp Thu không khách khí nói.

Trương Lệ Lệ tức giận đến tái mét, trầm giọng nói: "Diệp Thu, tôi khuyên anh lập tức đi xin lỗi Thiếu Thông, nếu không chết lúc nào không hay đấy. "

"Cô đang lo lắng cho tôi à?" thanh âm Diệp Thu dịu hơn lúc nãy, cho rằng Trương Lệ Lệ lo lắng hắn bị Quách Thiếu Thông trả thù.

Nhưng những lời tiếp theo của Trương Lệ Lệ làm cho hắn ý thức được, cmn là hắn mơ mộng hão huyền.

"Lo lắng cho anh? Hừ, một đứa con ngoài giá thú, có gì đáng để tôi lo lắng? Thiếu Thông hiện tại hận anh muốn chết, nếu như anh đi xin lỗi anh ấy, quỳ xuống xin anh ấy tha thứ, biết đâu anh ấy sẽ không tức giận, mà bình phục nhanh hơn."

"Chỉ có vậy thôi sao?"

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói gì với anh? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì Thiếu Thông, tôi sẽ không nhìn lấy anh một cái."

"Trương Lệ Lệ, tôi cũng có một câu muốn nói với cô, đừng tưởng mình là người cao quý rồi xem người khác không ra gì. Trước đây cô là bạn gái tôi, tôi có thể chịu đựng được sự phách lỗi của cô, cưng chiều cô như bảo bối, nhưng sau này, trong mắt tôi cô chỉ là chó má mà thôi, à ... không đúng, đến chó cũng không bằng!"

Diệp Thu nói xong, nghênh ngang rời đi.

Trương Lệ Lệ tức giận dậm chân tại chỗ, mắng bóng lưng Diệp Thu: "Lúc trước tôi thật sự bị mù, mới nhìn trúng đồ khốn nạn như anh."

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Diệp Thu nói: "Chị Lâm, em không biết chị thích ăn gì, nên mua cho chị mấy cái bánh bao pha lê."

"Bánh bao pha lê hả, chị thích ăn nó lắm." Lâm Tinh Xảo vẻ mặt kinh hỉ, cảm kích nói: "Diệp Thu, cảm ơn cậu."

"Không cần khách khí, đây là việc em nên làm."

"Diệp Thu! Chị còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, cậu có thể giúp tôi không?"

"Chị Lâm cứ nói."

"Cậu đút cho chị được không? Lâm Tinh Xảo bĩu môi, đáng thương nhìn Diệp Thu, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Diệp Thu có chút đau đầu, nói: "Chị Lâm! Em có thể từ chối không?"

"Không thể." Lâm Tinh Xảo híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười mê người.

Diệp Thu có chút bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên giường, dùng đũa kẹp chiếc bánh nhỏ, đưa đến bên miệng Lâm Tinh Xảo.

Lâm Tinh Xảo ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm cắn nhỏ, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt quy*n rũ về Diệp Thu, vẻ mặt cử chỉ rất giống với nữ chính trong một bộ phim nào đó.

Thật là đồ yêu tinh!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!