"Nếu cậu không chữa khỏi cho tôi ... "
Thanh âm của Long Vương đột nhiên dừng lại.
"Nếu không chữa khỏi, ngài sẽ giết tôi?" Diệp Thu khẩn trương hỏi.
"Cậu có sợ chết không? Long Vương đột nhiên hỏi.
"Sơ."
Diệp Thu nghĩ, chỉ cần là một người, đều sẽ sợ chết!
"Nếu đã sợ chết, vậy thì dốc hết toàn lực chữa khỏi cho tôi. Bởi vì tôi cũng sợ chết.
Nghe được những lời này của Long Vương, Diệp Thu liền biết, hắn không còn đường lui. Hắn chỉ đành phải chữa bệnh cho con rồng này.
Nếu không, mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn!
"Tôi kiểm tra cơ thể cho ngài trước!" Diệp Thu nói.
"Cậu sẵn sàng chữa bệnh cho tôi? Long Vương hỏi.
Nói nhảm, không muốn chết, nói xem tôi có sẵn sàng không?
Lần đầu tiên Diệp Thu cảm thấy, bác sĩ là một nghề có nguy hiểm cao.
Long Vương cười ha ha nói: "Tiểu Khương, có phải cậu bị dọa không?"
"Không có." Diệp Thu có chết cùng không dám thừa nhận.
Long Vương cười ha ha, nói: "Triệu Vân không có lừa cậu, người dám cự tuyệt tôi, đều bị hắn ném xuống sông cho cá ăn, nhưng mà, trong số những người đó, không ai là bác sĩ. "
Diệp Thu đột nhiên có loại cảm giác bị mắc bẫy.
Long Vương nói, "Người tôi giết, đều là người nên giết. Các bác sĩ cứu người bị thương, cứu mạng người, giết họ tổn hại đến âm đức."
"Long Vương, nói thật, tôi đối với bệnh tình của Ngài một chút cũng không biết, có thể chữa khỏi hay không, tôi cũng không nắm chắc." Diệp Thu nói.
Long Vương cười nói: "Diệp Thu, nếu cậu dốc hết toàn lực, cũng không thể chữa khỏi cho tôi, tôi cũng sẽ không trách ngươi, vậy chỉ có thể nói rõ, mạng của tôi đã hết rồi."
"Vậy bây giờ tôi kiểm tra sức khỏe cho ngài!"
"Được!" Long Vương ngồi xuống và hỏi: "Tôi cần phải làm gì?" "
"Ngài nghe sự sắp xếp của tôi là được rồi." Diệp Thu nói xong, nhìn chẳm chẳm vào mặt Long Vương, tỉ mỉ quan sát.
Ngày hôm qua, khi nhìn thấy Long Vương, Diệp Thu có một loại trực giác. Trên người Long Vương có bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, chỉ là lúc đó Long Vương phủ nhận, hắn cũng không nhìn kỹ.
Nhìn chẳm chẳm Long Vương trong chốc lát, lông mày Diệp Thu dần dần nhíu
lai.
Long Vương sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt linh hoạt có thần, chỉ từ biểu cảm trên mặt mà xem, hoàn toàn không giống người bị bệnh, thậm chí, làm cho người tôi có một loại ảo giác, Long Vương so với thân thể người bình thường còn khỏe mạnh hơn.
Kỳ quái! Diệp Thu ở trong lòng lẩm bẩm một câu, sau đó nói: "Long Vương, đưa tôiy phải ngài cho tôi. "
Long Vương vươn tôiy phải ra.
Khi Diệp Thu bắt mạch tôiy phải cho Long Vương, sợ tới mức nhảy dựng lên, giống như đang cầm một khối băng lạnh.
Cánh tôiy Long Vương lạnh đến thấm người, giống như đã đóng băng trong kho lạnh, một cỗ rét lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, xuyên thấu lòng bàn tôiy, Diệp Thu cũng nhịn không được rùng mình một cái.
Hắn có chút thương hại ông già trước mắt này, thật không biết, mấy năm nay Long Vương làm chịu được.
Nhắm mắt lại và cẩn thận tìm hiểu.
Diệp Thu phát hiện, mạch của Long Vương nhảy rất ổn định, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh bệnh.
Diệp Thu một lần nữa nhíu mày, nói: "Long Vương, Ngài đưa tôiy trái cho tôi. "
Long Vương lại đưa tôiy trái cho Diệp Thu.
Tình hình hoàn toàn trái ngược với tôiy phải.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!