Diệp Thu sợ tới mức nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Long Vương.
Chỉ thấy long vương sắc mặt hồng nhuận, căn bản không giống như sắp chết, vội vàng nói: "Long Vương, ngài đừng nói đùa, tôi thấy ngài thân thể rất khỏe mạnh. "
"Tôi không nói đùa, tôi thật sự sắp chết." Long Vương vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, hơn nữa còn đang trong thời gian thử việc, nếu ngài thật sự có bệnh nặng trong người mà nói, tôi cũng không chữa được!"
Diệp Thu sắp hối hận chết rồi.
Sớm biết sẽ bày ra chuyện như vậy, nói cái gì hắn cũng sẽ không tới nơi này.
Ông già trước mắt này chính là nhân vật lớn của thế giới ngầm Giang Châu, lỡ như mình trị không được, không chung nam sau se được ngắm ga khỏa thân.
"Tôi tin rằng cậu có thể chữa khỏi cho tôi." Long Vương nói.
Diệp Thu cười khổ nói: "Nói ngài có thể không tin, tôi còn không tin chính mình. "
"Tiểu Khương, cậu là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi phải có niềm tin vào chính mình." Long Vương tiếp tục cười nói: "Biết vì sao tôi tìm cậu không?"
Diệp Thu lắc đầu.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, nhiều danh y như vậy không mời, Long Vương vì sao phải đem một tên tiểu tốt vô danh như hắn tới chữa bệnh?
Không phải là ...
Có một căn bệnh trong não!
Long Vương tựa hồ nhận ra suy nghĩ trong lòng Diệp Thu, cười hỏi: "Có phải cảm thấy đầu óc tôi đã bị úng nước hay không?"
"Tôi Không dám."
"Thật ra nguyên nhân chính khiến tôi mời cậu đến đây là vì hôm qua khi gặp nhau, cậu hỏi tôi có bị bệnh không? Cậu còn nhớ không?"
"Còn nhớ."
Diệp Thu hận không thể tát mình hai cái, sớm biết như thế, hôm qua không nên mở miệng tài lanh làm gì.
Long Vương nói: "Trong chín năm, tôi đã đến thăm các bác sĩ nổi tiếng, không ai nhìn thấy tôi bị bệnh, chỉ có cậu chỉ nhìn một lần, liền phát hiện tôi bị bệnh. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cậu có thể chữa khỏi bệnh của tôi."
Diệp Thu cười khổ nói: "Long Vương, thật không giấu diếm. Hôm qua tôi thuận miệng nói ... "
"Thuận miệng nói, liền có thể nhìn ra tôi có bệnh trong người, điều này càng có thể nói rõ, y thuật của cậu hơn người."
Hơn người cái con khỉ!
Nếu thật sự lợi hại như vậy, tôi còn sẽ bị điều đến trạm hộ lý?
Diệp Thu trong lòng hạ quyết tâm, bệnh này không thể chữa được.
Long Vương không phải người bình thường, một khi trị liệu xảy ra vấn đề, mình chết như thế nào cũng không biết.
Ước mơ của Diệp Thu tuy rằng muốn trở thành bác sĩ vĩ đại nhất thế giới, nhưng điều kiện tiên quyết, còn sống mới được!'
Mệnh cũng không còn nữa, nói gì đến giấc mộng.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu nói: "Long Vương, ngài luôn coi trọng tôi, tôi chỉ là một bác sĩ thử việc nho nhỏ. Hôm nay, tôi đã được phân công đến trạm hộ lý làm hộ lý, nói không chừng qua hai ngày nữa, tôi sẽ được cút ra khỏi bệnh viện. Bệnh của ngài tôi thực sự chữ được, xin ngài hãy có cái nhìn sáng suốt! "
" Cậu đây là ... Từ chối tôi? "Nụ cười trên mặt Long Vương dần dần biến mất.
Diệp Thu trầm mặc.
Im lặng là mặc định.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!