Nguyên rất hồi hộp khi thời gian tới sẽ được làm việc chung cùng Vân, cậu giả vờ xem như chưa từng biết Vân thì thấy cô nhóc tự nhiên hơn. Phải chăng hai lần gặp gỡ trước mình đã vô ý khiến cô nhóc đó sợ chết khiếp. Xem ra nhà Vân rất khó khăn, nếu không cô nhóc đã không có ý định đi làm thêm.
Cậu rất muốn giúp đỡ cô nhóc trong khả năng của mình nên đã bí mật nói với chị Thanh phải giúp đỡ cô nhóc đó mọi nơi mọi lúc, nếu khó giải quyết phải lập tức báo lại cho cậu. Mới biết nhóc đó không lâu nhưng cậu biết được lòng tự trọng của cô rất cao, nên cậu không thể cho cô nhóc biết mình đang giúp đỡ.
Cậu có ba ngày để chuẩn bị thêm gian bếp nhỏ trong bách hóa, phòng ngủ cũng có đủ chăn chiếu và một chiếc giường đơn. Cậu cũng quy định bắt đầu từ thứ hai tất cả nhân viên đều phải mặc đồng phục riêng của bách hóa. Và cũng không đặt cơm bên ngoài nữa mà được quy ra tiền để trả. Ai cũng đều được sử dụng gian bếp để tự chế biến đồ ăn hoặc cũng có thể thay phiên nhau nấu cơm thì vấn đề này do nhân viên tự quyết định.
Ông Nghị và bà Tuệ luôn nghĩ con gái không có khả năng được nhận vào làm việc ở phòng sách, vậy mà con gái lại quá dễ dàng nhận được công việc này. Nghe Vân miêu tả công việc và phúc lợi khi làm việc tại phòng sách thì đối với một học sinh lớp mà nói công việc này quá tốt. Tốt đến mức tháng lương ở đó còn nhiều hơn một tháng ông bà quần quật làm việc trên ruộng đồng. Cả hai ông bà còn nghi ngờ sao lại có miếng bánh ngọt to như vậy rơi trúng mâm cơm nhà mình chứ.
Nghĩ vậy nên hai ông bà kiên quyết phản đối. Vân thì rất tiếc công việc này, nếu có thể làm việc ở đây cô nhóc có thể vừa làm vừa tự học, vừa không mất tiền làm thẻ đọc mỗi năm lại còn được tiền lương. Phúc lợi tốt như vậy cô nhóc cũng không muốn đánh mất cơ hội này. Vậy là Vân lại ra sức thuyết phục bố mẹ. Không biết bằng cách nào mà Vân thuyết phục được bố mẹ cho cô làm thêm ở phòng sách.
Hành trang của Vân lỉnh kỉnh lắm, toàn bộ sách vở cùng mấy bộ quần áo, thêm cả đồ ăn và gạo muối nữa. Vân thấy trong bách hóa có tủ mát nên nghĩ ra việc chuẩn bị chút đồ ăn phòng khi nhà bếp của bách hóa chưa sử dụng được.
Lúc này mới là giữa tháng mười một dương lịch, cánh đồng chiêm trũng trước cửa nhà đang cạn nước. Vừa hay vào hai ngày nghỉ học cuối tuần, Vân nói với bố mẹ sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn để không phải bỏ thêm tiền ra mua thức ăn. Đồ ăn của Vân mang theo cũng khá phong phú: Ruốc cá, tôm tươi rang khô, ruột hến xào khô, cá kho số đồ ăn này đủ để cho cô nhóc ăn trong hai tuần.
Ông Nghị và bà Tuệ đều muốn đưa Vân đến bách hóa, nên không ai nhường ai. Vân thấy bố mẹ không ai chịu nhường nhịn mà không khỏi buồn cười, cô nàng càng thấy được bố mẹ lo lắng quan tâm đến mình nhiều như vậy. Cuối cùng, cả hai người đều đưa Vân đi.
Đến bách hóa người tiếp đón hai ông bà chính là chị Thanh. Chị ấy là người rất khôn khéo, dễ dàng nắm bắt được tâm lý của Nguyên. Mặc dù cậu là người có khả năng ẩn nhẫn tốt nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là thiếu niên. Vẫn có những lúc vô ý mà bộc lộ tâm tư của mình ra, biết cậu rất để tâm tới cô bé tên Vân này nên chị sẽ thay cậu ấy xử lý toàn bộ việc liên quan đến Vân một cách chu đáo.
Chị mở lời chào:
"Chào anh chị! Anh chị là phụ huynh của em Vân phải không?"
"Vâng! Chào chị!"
Ông Nghị ấp úng trả lời. Chị Thanh lại nói tiếp:
"Có lẽ anh chị chưa yên tâm khi để Vân vừa học, vừa làm? Bây giờ em có thể đưa anh chị đi thăm quan tình hình làm việc trong bách hóa."
Chị Thanh đang dẫn bố mẹ Vân đi vào, chợt nhớ ra điều gì rồi ngoảnh đầu lại nói với Vân:
"Em mang đồ lên phòng dần đi, cần dùng đến tủ bảo quản thì cứ để, em nhớ sắp xếp gọn gàng là được."
"Vâng." Vân trả lời.
Thăm quan hết một vòng bách hóa điểm dừng cuối cùng là phòng Vân ở. Thấy điều kiện rất tốt nhưng hai ông bà trong lòng vẫn băn khoăn việc Vân đi làm. Không hổ là người từng trải, chị Thanh dễ dàng nhận ra băn khoăn của bố mẹ Vân, chị nói thêm:
"Anh chị không nên quá lo lắng về việc vừa học vừa làm của Vân. Để Vân sớm làm quen với cuộc sống tự lập xa nhà cũng khá tốt."
Ông Nghị gật đầu tán thành với ý kiến của chị Thanh, rồi khách khí nói:
"Vậy con gái của chúng tôi ở đây, trăm sự nhờ cậy chị chỉ bảo. Giờ chúng tôi xin phép ra về, cảm ơn chị rất nhiều."
Vân ở đây có thể đi bộ đi học nên đã để mẹ mang xe của mình về nhà, ở nhà cần đi nhiều đến xe. Một tháng được nghỉ bốn ngày, có thể tự sắp xếp lịch nghỉ chỉ cần phòng sách lúc nào cũng có người trông là được, nếu để xe lại thì thật là lãng phí. Ông Nghị ra về mà trong lòng vẫn bộn bề tâm sự. Chưa bao giờ ông thấy buồn phiền như lúc này.
Thì ra để thuyết phục bố đồng ý Vân đã nói ra hết tâm sự suốt mấy tháng qua. Ông Nghị nghe con gái kể về khủng hoảng của con, rồi có những lúc con thấy bất lực như thế nào? Còn cả những lúc con gồng mình cố gắng ra sao. Rồi từ ngày đến phòng sách này tự học có tiến bộ như thế nào? Từng câu từng lời găm vào lòng ông, khiến ông phải đau xót mà thở dài. Ông chưa từng nghĩ con gái luôn tươi cười mà lại che dấu những cảm xúc khủng khiếp như vậy: Tiêu cực cũng có, tích cực cũng có.
Ông mải lo cơm áo gạo tiền mà chưa từng quan tâm đến con. Có lẽ bọn trẻ ngày nay chúng hiểu chuyện hơn những gì ông nghĩ. Thấy con để tâm đến công việc ở phòng sách như vậy cũng đả thông tư tưởng của mình. Ông nở một nụ cười hiền từ căn dặn con:
"Con phải chú ý ăn uống đầy đủ đấy!"
Vân gật đầu vâng dạ rồi chào bố mẹ.
Vân sắp xếp xong phòng ngủ, cô nhóc đi xuống gian bếp thấy đồ dùng rất đầy đủ thì vô cùng vui vẻ nở nụ cười. Rất nhanh nụ cười ấy phải tắt ngấm: Bếp ga, nồi cơm điện, những thứ này cô nàng đã dùng bao giờ đâu phải tìm ai để hỏi bây giờ?
Đang ngồi thẫn thờ ở vườn hoa, đột nhiên tinh thần Vân giống như được lên dây cót. Hai mở to lén liếc người đang xách đồ lên khu phòng ngủ, cô nhóc không ngờ anh bạn kia lại đến ở. Va chạm với ánh mắt của anh bạn kia cô nhóc run lên, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Ánh mắt Nguyên quét đến Vân, bắt gặp ánh mắt nhìn trộm và biểu hiện của Vân thì cậu thu hồi ánh mắt lại nở nụ cười thỏa mãn. Xem ra cô nhóc này rất sợ cậu nhận ra, vậy nên cậu tiếp tục giả vờ chưa từng biết cô nhóc này thì hơn.
Thấy anh bạn kia lướt qua mình thì Vân thở phào nhẹ nhõm, lần này thì cô khẳng định anh bạn kia không nhận ra mình. Cũng thật là, khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt này, giá như mà không gặp anh ta ở đây thì tốt biết mấy.