Hôm nay nhà ông cậu của bố làm giỗ, Vân học buổi sáng xong thì vào ăn cơm để chiều đi học tiếp. Nhà ông ở dưới chân dốc, cô nhóc nghĩ đường vắng vậy thì thả phanh cho bõ công vừa nãy leo dốc. Xe đang băng băng xuống dốc thì bất ngờ trong ngách có chiếc xe đạp lao ra, cô nhóc cuống quýt bóp phanh, phanh cũng đứt luôn. Bị hoảng hai tay cô nhóc nắm chắc vào tay lái, mắt nhắm tịt, miệng la hét ầm ĩ. Xác định là cả người cả xe bay xuống ruộng lúa bên cạnh đường thì nghe thấy tiếng quát:
"Mở mắt ra lái xe cho đàng hoàng."
"Tiếng con trai, chưa bị bay xuống ruộng à?" Vân nghĩ. Cô từ từ mở mắt ra, giữa tay lái xe đạp có một bàn tay đang nắm chắc, nhìn theo tay đến khuôn mắt Vân than thầm: "Đẹp trai quá! Không biết nay ra khỏi nhà bước chân nào mà được anh đẹp trai cứu nguy khi rơi vào hiểm cảnh". Chàng trai giữ xe cho Vân vừa buồn cười vừa bực mình, đang ở hoàn cảnh nào rồi mà con nhóc này vẫn còn gan nhìn không chớp mắt vậy tình huống này cũng chân chó quá đi. Rồi chàng trai cũng tự phụ với độ đẹp trai của mình, ví như cô gái này là một minh chứng. Chàng trai nới lỏng tay, sau một giây lơ là cả hai nhận ra đã hạ cánh xuống đống cát. Chàng trai nổi cáu chửi thề:
"Đống cát chết tiệt!"
"Tại cậu buông tay, chứ tại gì đống cát" Vân trách
"Xe của cậu, cậu không quản sao tôi quản được. Cậu mà không mải nhìn tôi thì đâu đến nỗi!"
Chàng trai lên tiếng châm chọc Vân, khiến cô nhóc đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ. "Quả nhiên cái gì đẹp đều nguy hiểm." Vân nghĩ vậy nhưng lại bị miệng bán đứng. Cô nhóc phun luôn câu:
"Tất cả là tại cậu đấy! Ai bảo tại cậu lại đẹp trai như vậy chứ?"
Nói xong Vân muốn cắn luôn miệng mình, sao tự nhiên lại thú nhận mình mê trai đẹp. Chàng trai bật cười khanh khách, con nhóc này thú vị đây và rồi cậu tiếp tục châm chọc:
"Thì ra quá đẹp trai cũng là cái tội."
Vân không dám ngẩng đầu, lại càng không dám nói gì. Trở về với thực tại bị hai con ngựa sắt đè lên chân, giờ này Vân mới thấy đau. Vừa đau, vừa xấu hổ lại còn bị gã trai đẹp nhìn chằm chằm bất giác Vân òa khóc nức nở. Chàng trai lúng túng, nụ cười tắt ngấm mau chóng dựng xe lên. Vân bị thương khá nghiêm trọng, từ bàn chân lên đến đầu gối bị chóc da, chảy rất nhiều máu, cỏ chân thì bắt đầu xưng to không cử động được. Không suy nghĩ được nhiều chàng trai cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài của mình buộc lại cầm máu cho cô nhóc. Sau đó chàng trai gọi người giúp đỡ đưa cô nhóc vào viện.
Chàng trai tên là Nguyên, cậu lục cặp sách để tìm thẻ học sinh, thẻ bảo hiểm y tế làm thủ tục nhập viện. "Nguyễn Y Vân – vẫn y nguyên- cái tên thật độc đáo" _ Nguyên nhìn tấm thẻ cười thầm. Dưới chân dốc có nhà đang có công việc nên cậu đoán cô nhóc kia là bà con với gia đình đấy. Sau khi làm xong thủ tục nhập viện thì cậu nhờ bố cậu báo tin, chờ người nhà Vân tới rồi cậu tự về.
Băng bó xong Vân nằm lì một chỗ nhắm mắt giả vờ ngủ, cô nàng đành phải trốn bằng cách đó khi chưa biết phải đối diện với cậu bạn kia thế nào. Nguyên vào phòng đem cặp sách đặt vào tủ đồ, biết cô nhóc kia đang giả vờ ngủ cậu cũng lười vạch trần. Nhưng cậu vẫn cố tình nói to:
"Thế mà cũng biết xấu hổ cơ đấy."
Nói xong Nguyên vẫn chăm chú nhìn cô nhóc, cô nhóc không có nhan sắc xuất chúng nhưng lại có khuôn mặt trái xoan rất ưa nhìn. Làn da có chút ngăm đen nhưng lại căng bóng trông rất khỏe khoắn càng làm nổi bật các đường nét khuôn mặt. Đặc biệt bộ dạng nín nhịn của Vân lúc này làm cậu buồn cười bật thành tiếng. Vân từ xấu hổ chuyển sang bực mình, cô nhóc chuẩn bị góc đầu dậy xù lông thì nghe thấy tiếng bố nói:
"Cảm ơn cậu đã đưa con gái tôi vào viện!"
"Không có gì ạ, là việc nên làm với lại chúng cháu là bạn học."
Thấy cậu ta nói láo Vân muốn ngóc đầu dậy phản bác: "Ai là bạn học với cậu chứ?"; nhưng đành nuốt lại câu nói, ngậm bò hòn làm ngọt đúng là một ngày không ra sao cả.
Nguyên ra tới cổng viện chợt nhớ ra một việc đành quay lại phòng bệnh đã thấy cô nhóc kia đã tỉnh dậy. Cậu đứng ở cửa phòng nhìn rồi tủm tỉm cười nhưng chưa vào phòng bệnh ngay. Vân đang nói chuyện với bố cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn mình, cô nhóc ngẩng đầu nên tìm kiếm. Ánh mắt tìm kiếm ấy chạm vào cái nhìn của Nguyên khiến cậu giật mình, một đôi mắt đen láy có hồn làm cậu xao động không tài nào dứt ra được. Bị một người mới quen nhìn như đọc được suy nghĩ của mình khiến cô nhóc chột dạ, lẩn tránh ánh mắt nhìn thấu kia.
Nguyên lên tiếng:
"Cháu quay lại để nói với bác là xe của Vân chỉ bị hỏng nhẹ, chiều sửa xong cháu dắt luôn xuống nhà ông cụ dưới chân dốc."
Ông nghị xua đi:
"Cậu không phải sửa đâu, phiền cậu đưa xuống nhà ông cụ giúp tôi, cảm ơn cậu"
"Không có gì đâu bác, giờ cháu xin phép cháu về trước"
Nguyên ra về với tâm trạng chờ mong ngày gặp lại cô nhóc ở trường chắc sẽ rất vui.
Chân Vân phải bó bột do rạn xương, cô nhóc được nghỉ học mười ngày. Thời gian nghỉ ở nhà Vân dần lấy lại cân bằng và quyết tâm vượt qua tâm lý khủng hoảng. Vân tin do thay đổi môi trường học mà bản thân mình chưa thích ứng được với môi trường mới. Nhìn chiếc áo sơ mi treo ở đầu tủ mà Vân mong chờ được gặp lại chàng trai kia. "Nhìn nhau một giây thôi mà nhớ tận giờ" - một giọng nói bất chợt lên tiếng trong dòng suy nghĩ của mình khiến Vân giật mình mà đỏ mặt.
Cứ hết buổi học cả Yến và Phong đều vào thăm Vân, mang theo bài học hôm đó cho Vân chép. Ngày nghỉ Phong tự mình xuống nhà Vân hướng dẫn bài. Học cùng nhau bốn năm trời, đây là lần đầu tiên Phong đến nhà Vân một mình. Cảm giác là lạ khó tả giống như lần đầu tiên Vân dựa vào người cậu ngủ gật trên ô tô. Khi phát hiện ra Tùng cũng quan tâm đến Vân có phần đặc biệt, cậu chỉ ước ao mình trở thành siêu nhân để ném cả Tùng và Yến sang hành tinh khác để hai người đó cách xa cậu và Vân một chút. Đang chìm trong suy nghĩ thì bị một cuốn tập tương thẳng vào đầu, lôi cậu về với thực tại.
"Bị OTT à mà ngồi ngây người như kẻ ngốc vậy?"
Vân vừa hỏi vừa bất ngờ kéo tai Phong làm cậu ta luống cuống tránh, không may mất đà cả người chuẩn bị ngã đè lên Vân. Theo phản xạ cậu chống tay, may mà không ngã vào người Vân. Mặt đối mặt ở khoảng cách gần, Phong lấy hết can đảm nhìn sâu vào mắt Vân muốn tìm tòi câu trả lời. Nhịp tim cậu đập thùng thùng như trống đánh, như bị thôi miên cậu từ từ hạ thấp tay xuống kéo gần hơn khoảng cách giữa cậu và Vân. Vân bối rối đẩy Phong ra rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường. Từ trước tới giờ cô nàng chỉ coi Phong là bạn, là chiến hữu mặc dù nhìn thấy được sự quan tâm trên mức bình thường của Phong.
Đi học trở lại, Vân không tự đi xe được, mà gia đình cũng không thể đưa đón trong thời gian dài như vậy được. Ông Nghị đành phải đến tận nhà Phong nhờ Phong đưa đón con gái đi học. Thấy Ông Nghị cũng lo lắng trước sau nên bố mẹ của Phong rất yên tâm khi để cậu chơi chung với Vân. Qua đó thiện cảm của bó mẹ Phong với Vân lại nhiều lên một phần. Vụ đưa đón này Phong hời to, cậu vui tới mức cười không ngậm nổi miệng.
Trở lại lớp học với sự quyết tâm, cố gắng của bản thân Vân tin mình sẽ vượt qua mọi chướng ngại. Đến trường Phong rất cẩn thận đạp xe đến tận sảnh nhà B (khu phòng học của khối 10) định dìu Vân lên lớp rồi mới ra nhà xe cất xe. Vân không đồng ý xua Phong đi cất xe, cô nàng tự tập tễnh lên cầu thang. Tuần này lớp Nguyên có lịch trực sân trường, cậu ta ngồi ở hàng ghế đá gần khu nhà nghỉ giáo viên thấy dáng vẻ của Vân thì khoé miệng của cậu ta cong lên.