Sau bữa cơm tối gia đình Vân ngồi lại bàn chuyện cung cấp thực phẩm cho bách hóa. Vân đưa ra ghi chép số suất ăn trong một ngày cần phải nấu cho bách hóa và cả thực đơn mà cô cùng Nguyên đã bàn bạc lúc chiều. Bà Tuệ trầm ngâm nghiên cứu những ghi chép con gái đưa, bà nói:
"Về cung cấp nguyên liệu thì buổi sáng hàng ngày mẹ sẽ sơ chế rồi đưa đủ lượng yêu cầu đến bếp."
Vân xúc động tới mức không nói lên lời. Cô nhóc không ngờ lại được mẹ ủng hộ và trợ giúp nhiều như vậy. Việc làm thêm ở phòng sách của Vân thì đối với bố mẹ cô đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định rồi. Nay nhận thêm việc nấu bếp sợ mẹ sẽ phản đối nhưng không ngờ mẹ còn giúp đỡ thêm. Vân nói với giọng rưng rưng cảm động:
"Vâng, nhà mình cùng cố gắng mẹ nhé!"
"Con không được quên việc học phải được đặt lên hàng đầu."
Bà Tuệ nghiêm mặt nhắc nhở con gái. Biết không thể ngăn cản được con gái nên ông Nghị cũng động viên con gái:
"Bố mẹ ủng hộ con vô điều kiện, con phải học cách cân đối việc học và việc làm thêm để không làm lỡ dở ước mơ của con là được."
Ước mơ? Làm sao cô nàng quên được giấc mơ mà mình ấp ủ bấy lâu nay được chứ. Vân nói chắc nịch cũng là lời hứa:
"Con sẽ không làm ước mơ của con bị dang dở, con sẽ cân đối tốt việc học và việc làm thêm, bố mẹ tin tưởng ở con."
Ông Nghị ngồi nghe xong không biết nên vui hay buồn, rồi những lo lắng lại xâm chiếm hết dòng suy nghĩ của ông. Sống xa gia đình giúp con gái tự lập hơn, mong sao con học tốt bài học tự lập đầu tiên trước khi tới thành phố lớn học con không bị sa vào cám dỗ, việc hàng ngày mang thực phẩm đến chính là cơ hội hai vợ chồng ông giám sát con. Ông để vợ con tự tính toán thực phẩm, còn mình thì đi làm hai cái sọt nhỏ để đưa thực phẩm được dễ dàng.
Số suất ăn cố định cho nhân viên trong bách hóa một ngày hai bữa sáng trưa tổng là mười suất. Có hai ca làm việc đến 22h thì bách hóa đóng cửa Chị Thanh hôm nào cũng là người ra về muộn nhất và là người có thời gian làm nhiều nhất, mọi việc trong bách hóa chị đều có quyền quyết định cao nhất; cả gia đình đều cho rằng chị ấy là chủ bách hóa.
Thực đơn thì yêu cầu không quá cao, trong bữa ăn yêu cầu phải có ít nhất ba món là canh, xào, mặn, phải đủ dinh dưỡng và liên tục đổi món, không ăn liên tục một thực đơn trong nhiều ngày. Cái này thì Nguyên đã chuẩn bị cho Vân danh sách trong mười bốn ngày để Vân dựa vào rồi tự điều chỉnh và thay đổi theo mùa.
Mùa này là đầu tháng mười âm lịch, nước dưới đồng chiêm trũng đang cạn dần. Sẽ bắt được rất nhiều tôm cá, Vân nói với bố việc làm mắm tôm riu để khi được ăn có thể chưng với thịt, mà lại để được lâu. Cũng có thể giã ra nấu món canh tôm.
Cá thì có thể làm món cá kho, cá sốt cà chua, hoặc cũng có thể lựa chọn những loại cá thịt thơm làm chả cá. Đem đến nhà thợ thịt xay giò để thuê họ xay cho, có thể chia phần cấp đông luôn sẽ để được bốn năm tháng, có thể chiên hoặc hấp chín lên sau đó cấp đông lại để được một đến hai tháng.
Rồi cua ốc hến cũng nhiều, có thể nấu làm món canh như canh cua, riêu cua, riêu ốc, ốc nấu chuối đậu, chả ốc, canh hến.. Rau bây giờ đang sẵn rau rền cơm mọc dại ở ruộng lạc, rau lang thì nhà Vân trồng vài sào, khoai tây, bí xanh, bí đỏ..
Thịt thì nhà Vân và các nhà xung quanh luôn sẵn gà, ngan, vịt, thịt lợn thì lấy luôn nhà anh chị thợ thịt ngoài đầu đường. Nói tóm lại về phần thực phẩm bố mẹ sẽ giúp đỡ, nên cô nàng không quá lo lắng về vấn đề này nữa.
Vân giao toàn bộ tiền ăn trong một tháng cho mẹ, cầm số tiền trong tay bà Tuệ thấy trách nhiệm của mình thêm nặng. Nếu làm tốt đây là cơ hội cho con gái rèn luyện cũng chính là cơ hội cho gia đình có thêm thu nhập. Nếu không tốt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc học tập của con gái.
Việc của Vân là lên thực đơn và lượng thực phẩm hai ngày một để khi nhận thực phẩm sẽ báo cho bố mẹ kịp chuẩn bị. Như vậy đồng nghĩ với việc là cô nàng không có ngày nghỉ nào cả, muốn về thăm nhà chắc cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian thôi, thật may chỉ có năm cây số. Cũng tốt, như vậy cô nàng sẽ tập trung hơn vào việc học.
Bàn bạc xong xuôi, thấy khá mệt mỏi cô nhóc leo lên giường đi ngủ. Nói đến việc học, thời gian gần đây cô nàng không còn cả thời quan tâm nhiều đến việc thầy cô nào ghét mình nữa. Hay là do mình cả nghĩ, rảnh rỗi sinh ra lắm chuyện. Vân cười nhạt lắc đầu cho qua chuyện. Cô nhóc còn nhiều dự định lắm. Nếu như bếp ăn bách hoa có thể bán được suất ăn ra ngoài nữa thì lại thêm cơ hội kiếm tiền cho gia đình.
Nghĩ tới đây Vân lại nghi ngờ về bản thân mình lúc này lại thích công việc kinh doanh như vậy? Có khi nào cô nhóc sẽ từ bỏ ước mơ được ấp ủ từ bé là trở thành bác sĩ không? Cứ nghĩ vẩn vơ như vậy rồi cô nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau khi Vân nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ ngoài sân của bố mẹ thì cũng thức dậy luôn, lúc này đồng hồ đã là tám giờ. Bây giờ mới chớm vào đông tiết trời có chút se se lạnh, được ngủ nướng thật tuyệt. Vân tham lam lưu luyến chăm ấm một lát rồi quyết định ra khỏi giường.
Vân lò dò bước ra sân, thấy bố mẹ đang xếp đồ vào sọt, một bên là gạo, một bên là thực phẩm. Nhìn lướt qua được bố mẹ làm sạch, chia riêng từng thứ rất gọn gàng, rồi chùm tấm ni-lon trong suốt lên. Vân dụi dụi mắt hỏi:
"Giờ mẹ đưa đồ lên bách hóa luôn à? Chờ con chuẩn bị một chút rồi cùng đi."
Bà Tuệ cứ ngỡ hôm nay con gái sẽ ở nhà, chác có lẽ con gái không yên tâm về người cùng làm kia. Bà biết tinh thần trách nhiệm của con cao nên cũng không cản con, đợi con ổn định rồi sẽ có thời gian nghỉ ngơi thôi.
Trong chớp nhoáng Vân chuẩn bị xong rồi hai mẹ con cùng lên đường.
Hai sọt đồ từng chút từng chút một được hai mẹ con sắp xếp vào gian bếp nhỏ, phần thực phẩm bữa tối được cất trong tủ bảo quản của bách hóa. Xong xuôi bà Tuệ ra về vẫn không quên dặn con gái phải chú ý giữ sức khoẻ và cố gắng học tốt.
Lúc này cũng đã mười giờ ba mươi phút rồi mà chưa thấy mặt mũi Nguyên đâu. Vân lại lọ mọ vào bếp một mình. Cũng may nguyên liệu đã được bố mẹ hỗ trợ sơ chế xong cả rồi. Gà được chặt miếng vừa ăn, ngọn sau lang được rửa sạch, tỏi được bóc sẵn. Hến thì ruột và nước nấu canh đã sẵn sàng chỉ việc đặt bếp, thái rau nấu canh là xong.
Mất nửa giờ Vân cũng nấu xong bữa ăn trưa. Thực đơn hôm nay có các món rất dân dã, nhưng Vân tin lạ miệng như vậy mọi người sẽ thích. Gà ri rang mắm gừng, ngọn rau lang xào tỏi, canh hến nấu lá rau lang, ruột hến rất nhiều nên khi rang khô xong Vân bớt lại một nửa, một nửa thì cho vào canh.
Mùi thức ăn thơm phưng phức đã đánh thức Nguyên dậy. Mãi tận sáng nay khi chị Thanh đến, giao xong việc cho chị ấy rồi cậu mới đi ngủ. Không ăn sáng giờ cậu đã đói dính ruột vào rồi. Mùi gà rang gừng phảng phất khiến cậu phải nuốt nước bọn ừng ực.
Nhìn bộ dạng đói ngấu nghiến của Nguyên, cô nhóc không khỏi buồn cười, nhưng cũng không quên lườm cho cậu một cái khiến cậu bất giác mà rùng mình. Cậu ta biết thân, biết phận vội vàng dọn đồ ăn bày biện ra bàn cùng Vân.
Nhân viên vẫn chia lượt đi ăn như mọi ngày, bữa cơm toàn đồ lạ miệng ai ăn cũng háo hức khen ngon. Đang vui vẻ ăn thì có một cậu sinh viên lò dò từ trong phòng máy đi ra hỏi:
"Các anh chị có bán cơm không? Đồ ăn có mùi hấp dẫn quá em thấy thèm."
Có khách hỏi cơm, Vân thì lưỡng lự chưa biết tra lời thế nào, thì Nguyên nuốt xong miếng cơm xuống nhanh nhảu đáp:
"Có bán, nhưng phải từ thứ hai cơ. Hôm nay bếp chúng tôi chưa nhập đủ đồ."
Cậu sinh viên kia không màng đến liêm sỉ mà lao đến mâm cơm ăn như hổ đói. Mọi người còn đang bàng hoàng vì hành động này thì người ta đã ăn xong một bát cơm rồi, lúc này cậu ta mới ngẩng đầu lên nói:
"Em trả tiền cơm, em đói quá! Toàn đồ em chưa được ăn bao giờ! Ngon quá đi!"