Những ngày ở bách hóa, Nguyên chưa dám làm quen lại với Vân, cậu thấy cô nhóc luôn có ý lảng tránh mình. Ngay cả trong bữa ăn, cô nhóc đang cười nói vui vẻ cùng tất cả nhân viên, đến khi cậu xuất hiện nụ cười ấy liền dập tắt.
Trước mặt cậu, cô nhóc thu mình và chỉ mong sao cậu không nhìn thấy cô nhóc. Cậu không nhìn nổi cô nhóc cứ thấy mình là dấu đi sự hoạt bát vốn có. Nguyên bực bội, cũng không muốn xuống cùng ăn nữa vậy là cứ đến bữa chị Thanh lại lén mang cơm lên phòng cho cậu:
"Khó chịu vậy sao? Có cần bà chị này ra tay tương trợ không?"
Nguyên phiền lòng:
"Chị cũng thấy rồi đấy, tương trợ thế nào đây?"
"Bà chị già gần ba mươi mà không thu phục nổi nhóc con mấy đứa sao? Cứ yên tâm mọi việc để chị lo!"
Vân thì lại khiếp sợ anh bạn kia, cứ nhìn thấy anh ta chả khác gì nhìn thấy ôn thần, mỗi lần đang cười nói vui vẻ lại phải nín nhịn. Những lúc ấy cô nhóc ước mình là siêu nhân ném anh ta thật xa. Ấy vậy mà cũng không tránh nổi hắn trong cuộc họp trao đổi công việc cuối tuần.
"Chúng ta bắt đầu vào họp."
Chị Thanh lên tiếng, tất cả nhân viên trong bách hóa đều ngồi nghiêm túc lại họp, chị tiếp tục nói:
"Một tuần qua hoạt động của bách hóa vẫn duy trì rất tốt, mục mới là thực hiện việc phân công nấu ăn tôi thấy khá tốt, bên cạnh đó cũng nhìn ra gần đến giờ đi nấu ăn thì chỉ có Vân và Nguyên ít khách nhất, thậm chí không có, nên việc nấu ăn tôi đề nghị giao toàn bộ cho hai bạn, hai bạn yên tâm sẽ có thêm phụ cấp cho các bạn. Hai bạn thấy sao?"
Nguyên mừng như bắt được vàng, không ngờ bà chị này cao tay, còn nghĩ ra chiêu này. Như vậy không những giúp cô nhóc kia có thêm thu nhập mà mình có nhiều cơ hội tiếp xúc. Cậu không nén vui mừng, phấn khích nói:
"Em không có ý kiến gì!"
Hai chục con mắt đổ dồn về phía cậu, biết mình phấn khích đến mức thất thố quá cậu bèn giải thích:
"Được thêm lương ai không thích chứ? Sao các anh chị nhìn em như sinh vật lạ ấy?"
Vân đang băn khoăn không biết có nên nhận lời hay không thì bị cậu nói của Nguyên đánh động. Nhìn ra cô nhóc có băn khoăn có cả dao động, chị Thanh ra một đòn chí mạng:
"Nguyên liệu cho bữa ăn hàng ngày do các em tự quyết định, quy định mỗi suất ăn đã có nếu các em khéo mua bán sẽ bỏ ra được một khoản nhỏ nữa, yêu cầu của chị là thức ăn phải đảm bảo dinh dưỡng và vệ sinh."
Đòn chí mạng này đã đốn ngã Vân hoàn toàn, nếu như vậy bố mẹ không cần phải đi bán ngoài chợ mấy thứ nhà sẵn có như gạo, rau, cá, tôm, cua, gà, vịt.. Vân vứt luôn cái băn khoăn ấy đi mà đồng ý vô điều kiện. Vừa hay nay là thứ sáu, đợi buổi chiều học xong, mình về bàn lại với bố mẹ.
"Mấy khoản mua bán em không rành lắm, để em ấy quản hết đi."
Nguyên nói xong mọi người không ai dám nói thêm gì nữa, ai nghe đến phần lợi khi nấu ăn mắt đều sáng lên nhưng cũng đành phải nhịn xuống, ai bảo chị Thanh với cậu chủ đã chỉ đích danh người làm kia chứ.
Buổi chiều khi học xong, Vân vội vàng bước vào phòng thu dọn đồ về nhà nghỉ cuối tuần, trong lòng Nguyên có phần buồn bực. Xong rồi cậu dắt xe đạp của cậu ra ngoài cho cô nhóc mượn. Ra cửa bách hóa Nguyên nhìn thấy hai cô cậu đang dừng ở cửa bách hóa, mà thấy cậu nhóc kia cực kì quen mắt.
Nguyên chợt nghĩ ra trong lòng lại thấy khó chịu thêm, nếu cậu đoán không sai thì lát nữa Vân sẽ ngồi sau xe cậu nhóc đó. Cũng vừa hay Vân đi ra đến cửa, Nguyên lên tiếng:
"Này đồng chí, lát về được không? Bây giờ ở lại một chút bàn bạc với tôi việc làm bếp."
Nhìn ra chỗ Phong và Yến đang đứng chờ thì Vân lưỡng lự rồi cũng quyết định ở lại, cô nhóc gọi với ra chỗ Phong:
"Phong ơi, cậu để xe lại cho tớ mượn cậu về trước với Yến nhé!"
Nghe được giọng của Vân, Phong quay đầu nở một nụ cười thật tươi, nhưng rồi tắt ngấm ngay lập tức. Phong phát hiện ra đàn anh khóa trên đã gặp ở sân thượng đang đứng cùng Vân. Cậu có cảm giác rằng đàn anh này chính là nguy cơ của cậu. Bởi Vân không hề kể với cậu sự có mặt của người này.
"Đồng chí tạm thời cứ lấy xe tôi mà về, hai ngày cuối tuần này tôi phải làm việc không đi đâu đến xe, với lại mai còn phải mang nguyên liệu hai ngày lên nhà bếp cho tôi nữa!"
Ngẫm thấy cũng có lý nên Vân đành phải để hai bạn ra về trước, Phong muốn ở lại chờ nhưng Vân không đồng ý lại thêm cả Yến đang ở đây nữa, cậu không thể bắt Yến chờ cùng mình được, tức lắm nhưng cậu phải nhịn xuống.
Trên đường về Phong cắm cổ đạp xe, Yến cũng biết Phong không vui, cô bé không nói gì mà cố đạp xe đi ngay sau Phong. Cô bé cũng rất buồn, tại sao cậu ấy không quay lại phía sau nhìn một lần chứ?
Vân ở lại bàn bạc cùng Phong về việc nhà bếp. Bàn về thực đơn ngày ba bữa sáng, trưa, chiều; nguyên liệu cần phải mua bên ngoài và nguyên liệu nhà Vân có thể cung cấp:
"Kể nhiều người ăn hơn một chút nữa thì có phải chi phí nấu ăn của chúng ta giảm xuống, khi đó lại thêm được tiền bỏ túi!"
Vân buột miệng than thở. Nghe Vân nói xong Nguyên cũng thoáng nghĩ rồi lên tiếng hỏi:
"Nếu có thêm người ăn, em định tính thế nào?"
"Tìm đâu ra thêm người chứ?"
Vân nghi ngờ hỏi, rồi một ý nghĩ táo bạo vụt qua suy nghĩ của Vân, cô nàng tròn mắt lên nhìn Nguyên hét lên:
"Có rồi!"
Vậy là cả hai cùng nhắm đến đối tượng là học sinh, sinh viên hay đến sử dụng dịch vụ của bách hóa. Vân nói sơ qua ý tưởng của mình cho Nguyên nghe, rồi cô nói thêm nếu bách hoa có thêm mặt bằng nữa thì rất tuyệt..
Không hổ là người có tố chất kinh doanh, nghe Vân huyên thuyên ý tưởng nào là thêm gian hàng thực phẩm tươi sống, thêm gian hàng chế biến đồ ăn sẵn, thêm khu vui chơi cho trẻ nhỏ mỗi khi bố mẹ chúng vào đây mua đồ..
Ý cô nhóc muốn nói là nếu như bách hóa có đầy đủ các mặt hàng thì rất tốt. Khi đó người đến mua gạo sẽ thấy có rau củ quả tươi thì mua luôn, rồi những bà mẹ trẻ không thể đi chợ được vì không gửi con nhỏ cho ai được thì chỉ cần đến bách hóa cho bọn nhóc vào khu vui chơi là giải quyết xong vấn đề. Vân nói xong thì Nguyên cũng vạch ra xong hướng đi và lên xong kế hoạch kinh doanh mở rộng cho bách hóa.
Nếu như mô hình này thành công ở đây cậu không ngại ngần mà mở rộng chuỗi bách hóa có chung mô hình. Thậm chí trang trại rộng mấy chục hecta của ông nội, cậu cũng lên kế hoạch là nơi cung cấp các mặt hàng nông sản đầu vào của bách hóa.
Cũng có thể kết hợp phát triển khu du lịch sinh thái, hoặc trải nghiệm thực tế. Tuy đây là hình thức mới mẻ nhưng với tốc độ đô thị hóa mạnh như bây giờ thì vài năm tới kiểu kinh doanh này sẽ đem lại lợi nhuận cao. Bây giờ đầu tư đến lúc đó thu tiền là vừa đẹp.
Bàn bạc xong xuôi, Vân đành phải lấy xe của Nguyên đi về. Trong lòng mỗi người một tâm sự, Vân thì lên kế hoạch phải làm tốt nhiệm vụ mới, chỉ có như vậy bố mẹ mới có cơ hội cung cấp thực phẩm cho bách hóa. Cũng chỉ có như vậy thì kinh tế gia đình mới đi lên được.
Cô nhóc đọc rất nhiều sách, xem nhiều tin tức nói về tốc độ phát triển kinh tế, xây dựng nhiều khu công nghiệp tương đương với việc thu hẹp diện tích sản xuất nông nghiệp, tuy cô nhóc không hiểu nhiều lắm về vấn đề này. Nhưng cô nhóc tin tưởng trong tương lai khi dân số tăng nhu cầu sử dụng nhu yếu phẩm sẽ tăng đáng kể.
Còn Nguyên lại lên một kế hoạch cực kỳ táo bạo, cậu thức trắng một đêm lên kế hoạch. Kế hoạch được chuyển cho ông nội vào buổi sáng hôm sau. Ông nội rất kinh ngạc khi mức độ mạo hiểm của kế hoạch này rất cao vì kế hoạch này thực hiện dần dần trong ba năm, và dùng vốn sẵn có từ lợi nhuận hiện tại của bách hóa.
Thời gian thực hiện quá dài, tuy an toàn cho nguồn vốn huy động nhưng nếu trong thời gian ngắn người khác đã đạo xong ý tưởng này của cháu ông thì thời cơ cũng bị mất luôn. Ông quyết định cầm cố sổ đỏ trang trại vay vốn để làm.
Cuối cùng kế hoạch của Nguyên được ông ủng hộ, sau này khi chuỗi bách hóa của cậu hình thành khiến cho các CEO tiếng tăm của các ngành khác không khỏi thán phục khi biết đến cậu.