Không đợi Cửu trưởng lão nói xong, Diệp Bắc Minh một lần nữa ra tay.
Hai tay cầm kiếm Đoạn Long như viên đạn đánh tới!!!
“Mày!!!”
Nửa câu sau của Cửu trưởng lão lập tức câm nín.
Cảm giác ngay cả nói cũng không cho nói quả thật quá khó chịu.
Thân pháp của Cửu trưởng lão rất kinh khủng, tránh được kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh, sau đó một quyền đánh vào tim anh.
Ầm!
Diệp Bắc Minh lập tức bỏ kiếm Đoạn Long ra, một quyền chống lại.
Keng!
Kiếm Đoạn Long rơi trên mặt đất, Diệp Bắc Minh và Cửu trưởng lão rối rít bay ngược ra ngoài.
Con ngươi Cửu trưởng lão đỏ bừng, tất cả đều là tia máu: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày dựa hoàn toàn vào lực sát thương khủng khiếp của thanh kiếm này”.
“Bây giờ kiếm không có, tao xem mày chết như nào!”
Vèo!
Cửu trưởng lão bước ra, đá hoa cương dưới chân nổ ầm ầm, giống như mạng nhện.
Ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền xoẹt qua.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, vung tay lên!
“Kiếm Đoạn Long!”
Một tràng tiếng phá âm truyền xuống.
Kiếm Đoạn Long biến mất khỏi mặt đất một cách quái dị, xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Huyết quang thoáng qua.
Cửu trưởng lão dừng lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn tay mình.
Con ngươi co lại kịch liệt!
Sau đó kêu thảm một tiếng, vị trí cổ tay gãy một cách ngay ngắn, máu tươi điên cuồng trào ra: “Diệp Bắc Minh, sao mày làm được?”
Ngẩng đầu nhìn.
Người trước mặt bóng hình chợt lóe, tốc độ quá nhanh.
Diệp Bắc Minh tát vào mặt Cửu trưởng lão.
Cửu trưởng lão lập tức lăn ra ngoài, đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.