Diệp Bắc Minh đã say giấc nồng, nhưng đám người cấp cao của Hùng quốc ở xa bên kia bờ đại dương lại không tài nào ngủ được.
Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi Hùng quốc, hơn mấy trăm vị quan chức cấp cao mở hội nghị ước chừng kéo dài suốt một ngày một đêm.
Bầu không khí lúc đó đông cứng đến đáng sợ.
Trừ khi vào nhà vệ sinh, kể cả ăn cơm cũng chỉ là hai món bánh mì với sữa bò đơn giản.
Không một ai ra khỏi chỗ ngồi!
“Lần này Hùng quốc chúng ta đã phải chịu một nỗi nhục mà trước giờ chưa từng có!”
“Cũng là mối đe dọa từ trước đến nay chưa một lần xuất hiện!”
“Một cái tên đến từ Long quốc mà lại dám đánh giết vào tận cửa lớn quốc hội của Hùng quốc ư?”
“Giết chết tướng quân Assef ngay trước mặt tất cả mọi người?”
“Đây là có ý gì?”
Bên trong phòng họp rộng lớn là sự im lặng bao trùm.
Trong mắt tất cả các quan chức cấp cao của Hùng quốc đều chứa đầy sự âm u và sát ý lạnh lẽo.
Một người quan chức đứng dậy mở miệng nói thẳng: “Không cần phải thảo luận nữa, đi báo cho người thủ hộ của Hùng quốc đi!”
“Sự tồn tại của Diệp Bắc Minh đã uy hiếm nghiêm trọng tới tính an toàn của Hùng quốc chúng ta”.
“Lúc này người thủ hộ nên ra tay rồi”.
“Đồng ý!”
“Tán thành!”
“Tôi cũng tán thành!”
Mấy trăm người bọn họ đều đồng tình.
Trong đại sảnh của hội nghị tràn ngập sự xơ xác và tiêu điều.
…
Cũng tại thời điểm đó.
Côn Luân Hư, đâu đó trong một cái thung lũng.
Một vệt thân ảnh đang vội vàng bay nhanh.
Chính là Diệp Ngưng Huyên.
Sau khi cô ta quay lại Côn Luân Hư, tra được rằng nhà họ Diệp đã thất thủ, rơi vào tay của em họ Diệp Phi Phàm.
Chỉ có đem theo lệnh bài Huyền Thuyết gia nhập vào cung Xã Tắc.
Nhà họ Diệp mới có một con đường sống!
Đột nhiên.
Một cái bóng đen đánh tới!
Tốc độ quá nhanh, Diệp Ngưng Huyên hoàn toàn không phản ứng kịp.
Rầm!
Bả vai cô ta bị đánh một cú, máu tươi tung tóe, cả cơ thể bay ra ngoài rồi đập lên một tảng đá.
“Phụt!”
Phun ra một ngụm máu tươi.