Tiếng nổ động cơ vang dội, một trăm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Long xuất hiện trong tầm mắt.
Tút tút tút!
Điện thoại chỗ Assef đang ngồi vang lên, ông ta lập tức nghe: “Mihir, bạn cũ của tôi, cuối cùng ông cũng đã đến rồi”.
Tướng quân Mihir cười nói: “Assef ông lại bị một người Long Quốc đánh đến mức trốn như chuột, ha ha ha ha!”
Assef nghiêm mặt: “Giỏi lắm lão già, đừng giễu cợt tôi!”
“Đánh rơi máy bay vận chuyển đằng sau, buổi tối tôi mời ông ăn cơm ở khách sạn hàng đầu thủ đô”.
“Ha ha ha ha! Không thành vấn đề”.
Mihir cười lớn: “Ông cứ chờ xem kịch hay đi!”
“Cẩn thận, thằng nhãi này…”, Assef còn đang muốn nói tiếp: “Alo alo alo, Mihir, ông nghe tôi nói này, thằng nhãi này rất khủng khiếp! Alo alo alo…”
Tướng quân Mihir đã cúp điện thoại.
Mặt ông ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Phong tỏa chiếc máy bay vận chuyển kia, đánh rơi hắn!”
“Tuân lệnh!”
Máy bay chiến đấu Lôi Long bay tới, vô cùng mang tính chèn ép.
Mặt đẹp của nữ sĩ quan Hathaway trắng bệch: “Các hạ Diệp Bắc Minh, chúng ta chết chắc rồi”.
“Máy bay chiến đấu Lôi Long đã đến…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về phía trước: “Hạ tốc độ xuống, mở khoang máy bay!”
“Anh… anh muốn làm gì?”
Hathaway sững sờ.
Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, ánh mắt lạnh lẽo quét qua.
Cơ thể Hathaway run rẩy, mở khoang máy bay vận chuyển ra.
Gió lớn thổi vào, Diệp Bắc Minh bước ra khoang máy bay.
“A!”
Hathaway hét lên: “Nhảy xuống sao?”
Giây tiếp theo.
Ầm!
Đỉnh máy bay vận chuyển truyền đến tiếng động.
Hathaway vội vàng mở camera trên đỉnh máy bay, không nhịn được ngây người.
Diệp Bắc Minh đứng trên đỉnh máy bay vận chuyển.
Gió lớn thổi tới, anh như tảng đá, không thể rung chuyển.
Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!
Đón gió gào thét!
Ầm!
Máy bay chiến đấu Lôi Long thứ nhất bay tới.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên độ cong: “Bắt đầu thú vị”.