Ầm!
Búa thứ hai nện xuống!
Ầm!
Rồi tới búa thứ ba!
Tòa nhà văn phòng lung lay, nó sụp xuống rồi ngã thẳng qua một bên.
Một vài nhân viên cao cấp trong tập đoàn Lý Thị sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Diệp Bắc Minh và Cửu Sư tỷ bay thẳng lên trời rồi đáp xuống đất.
Cửu sư tỷ mỉm cười hỏi: “Tiểu sư đệ, cần chị hỗ trợ không?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Một mình em được rồi”.
“Gào...”
Hùng Vương rống lên.
Tuy cơ thể ông ta rất cồng kềnh nhưng tốc độ lại đáng sợ.
Chốc lát đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Ông ta giơ cao cái búa trong tay lên, giáng thẳng xuống chỗ Diệp Bắc Minh: “Đồ côn trùng nhỏ bé kia, được chết dưới búa của tao chính là vinh hạnh của mày!”
Búa giáng xuống!
“Giết!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, chém ra.
Rầm!
Kiếm Đoạn Long và cái búa nặng trịch của Hùng Vương va chạm vào nhau.
Cái đằng sau như một miếng đậu hũ bị đánh văng ra.
Nửa cái búa bay ra ngoài.
Trên bề mặt được đúc bằng sắt thép của cái búa lớn kia xuất hiện một vết cắt trơn nhẵn như gương.
“Làm sao có thể?”
Hùng Vương ngơ ngác, sợ tới mức phải lui ra sau mấy bước.
Ông ta chết trân nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, lòng tham chợt nổi lên.
“Bảo bối, bảo bối đó phải thuộc về tao!”
Vậy mà ông ta dám không để tâm tới sát thương kiếm Đoạn Long mang lại.
“Muốn chết!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh rét lạnh, kiếm Đoạn Long chém về phía cánh tay của Hùng Vương.