“Sao lại như thế được?”
Đám thành viên của hiệp hội võ đạo cũng khá sửng sốt.
“Ông Tống, tại sao thực lực của thằng ranh đó lại có thể mạnh tới vậy?”, một người đàn ông trung niên hỏi.
Ông Tống tính tình khá nóng nảy bình tĩnh nói: “Kẻ này, không đơn giản!”
“Nhưng thực lực của nó có lẽ không bằng Mã Lập Quốc”.
“Một đấm lúc nãy nó dùng xảo kình!”
“Xảo kình?”
Người trong hiệp hội võ đạo thoáng suy ngẫm.
“Cậu!”
Mã Lập Quốc vô cùng khiếp sợ, ông ta chỉ cảm thấy cổ tay mình đang run lên.
Nắm đấm hơi đau!
Trước mặt nhiều người như thế, ông ta lại bị một đấm của Diệp Bắc Minh đánh lùi bảy bước, đúng là mất mặt mà!
Hơn nữa, Diệp Bắc Minh còn bảo ông ta cút!
Mã Lập Quốc đầy xấu hổ và giận dữ, gương mặt già nua đỏ bừng lên, trong lòng là ngọn lửa giận!
“Diệp Bắc Minh, lão già này đã cho cậu cơ hội! Bản thân cậu không nắm bắt, dù có được bối cảnh thông thiên thì hôm nay tôi cũng phải giết cậu!”, Mã Lập Quốc gào lên, gần như là cắn răng thốt ra từ trong cổ họng.
“Ầm!”
Chân ông ta giẫm mạnh.
Nội kình bắt đầu quay cuồng!
Gào rống!
Như hổ gầm long ngâm!
Nội lực của Mã Lập Quốc sôi trào, hơi thở vô cùng mạnh mẽ bùng nổ từ trong cơ thể ông ta.
Xung quanh rất nhiều người giàu có không nhịn được lùi lại phía sau!
Hít khí lạnh!
Lúc này, bọn họ như đang đối mặt với tiếng hổ gầm của con mãnh hổ hung hãn nhất núi rừng! Tất cả đều bị ông ta dọa sợ, đứng ngây ra tại chỗ.
“Giết!”
Mã Lập Quốc nhảy dựng lên, như mãnh hổ vồ tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Hai tay trông như vuốt hổ!
Một tay nhắm vào tim Diệp Bắc Minh!