Khương Sơn Điêu giận dữ: “Con mẹ nó mày tự tìm cái chết rồi, mày coi ông đây là cái gì? Phế vật sao?”
Lựa giận và sát ý bộc phát, nội lực trong cơ thể lưu chuyển, giơ tay đập về phía Diệp Bắc Minh.
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Cánh tay Khương Sơn Điêu lập tức nổ tung, ông ta như chó chết bay ra ngoài, đáp xuống mui một chiếc ô tô màu đen.
Keng!
Mui xe lõm xuống.
“Rít!”
Những võ giả nhà họ Khương xương sống phát rét, không nhịn được ngừng thở.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Ông không phải phế vật?”
“Một quyền cũng không tiếp nổi!”
Đến trước mặt Khương Sơn Điêu, lộ ra sát ý!
Con ngươi Khương Sơn Điêu co rút: “Chờ chút, mày không thể giết tao, tao là người nhà họ Khương Cổ Võ”.
Lỗ tai Diệp Bắc Minh như nghe tiếng con trùng, một quyền đập ra.
Ầm!
Khương Sơn Điêu và chiếc xe kia trong nháy mắt móp méo, giống như bị trục lăn ép qua vậy.
“Chạy mau!”
Đám võ giả nhà họ Khương bị dọa vội bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay lấy ra mười mấy cây kim bạc.
Những võ giả này của nhà họ Khương sau khi xông ra ngoài mấy chục mét, lập tức nằm trên đất, tim ngừng đập.
Hạ Nhược Tuyết ngơ ngác nhìn tất cả, mắt đẹp không ngừng biến ảo: “Thủ đoạn này còn đáng sợ hơn mấy đệ tử tông môn mình từng gặp ở Côn Luân Khư khi còn nhỏ!'
‘Có lẽ, khi Bắc Minh trưởng thành có thể đối kháng được với Côn Luân Khư?’
Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này.
Hạ Nhược Tuyết lại lắc đầu, đá suy nghĩ không thiết thực này ra khỏi đầu mình.
Côn Luân Khư, thứ khổng lồ!
Cô ấy không hy vọng Diệp Bắc Minh mạo hiểm, bị thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!