Khương Minh Châu cau mày: “Chuyện nhà họ Hạ Cổ Võ không phải em chưa nghe nói qua?”
“Đường Môn Cổ Võ cũng hoàn toàn sụp đổ vì hắn!”
“Ha ha ha! Nhà họ Hạ Cổ Võ? Đường Môn Cổ Võ?”
Khương Kiếm Vân cười thành tiếng.
Cười đến chảy nước mắt!
“Chị, nhà họ Hạ và Đương Môn chỉ tính là ngọn tóc của gia tộc Cổ Võ thôi”.
“Cũng do vài người không hiểu chuyện coi bọn họ là gia tộc Cổ Võ”.
“Trên thực tế cũng chỉ là dòng thứ lăn lộn không nổi ở Côn Luân Khư, nên bị đuổi ra ngoài mà thôi!”
Khương Kiếm Vân cực kỳ khinh thường!
Ngạo mạn!
Coi thường!
Các loại suy nghĩ truyền tới: “Nhà họ Khương chúng ta mới có thể được xưng là gia tộc Cổ Võ”.
“Phải biết rằng, cứ mười năm, nhà họ Khương đều có một người được tông môn của Côn Luân Khư chọn trúng”.
“Không biết nghiền ép bao nhiêu con phố của nhà họ Hạ và nhà họ Đường!”
Khương Minh Châu vẫn lắc đầu: “Em đừng làm loạn là được, chờ lát nữa xem sắc mặt chị rồi hành sự”.
Sau lưng.
Một vị lão giả đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, cô cẩn thận quá”.
“Một thằng nhóc giới thế tục thôi mà, nếu hắn dám không phục, trực tiếp trấn áp!”
“Không sai!”
Hai lão giả khác gật đầu.
Năm người sải bước đi về phía phủ thiếu soái.
Tướng sĩ Long Hồn ngăn bọn họ: “Đứng lại, đây là phủ thiếu tướng, những người không nhiệm vụ, cấm…”
Soạt!
Khương Kiếm Vân tát một cái, tướng sĩ Long Hồn này hộc máu bay ra ngoài.
Gương mặt nổ bùm, ngã vào phủ thiếu soái, xương toàn thân đứt đoạn!
Chỉ còn lại một hơi thở!
Diệp Bắc Minh tiễn Lục Tuyết Kỳ đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Anh vội vàng tiến lên, thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm, giữ lại được hơi cuối cùng của tướng sĩ này!
Lại lấy ra một viên đan dược, cho anh ta ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!