Con ngươi Ngư Ấu Vy co rút lại, thầm nói tính sai rồi.
“Ầm…!”
Đây là người đàn ông thân hình cao lớn, một quyền đánh ra.
Ngư Ấu Vy phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng gần như nổ tung, cơn đau nhức khiến cô ta bất tỉnh.
Cô ta hóa thành một đường parabol rồi ngã xuống đất.
Lúc ở trên không trung, cô ta vội vã cầm điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất gửi cho Diệp Bắc Minh một tin nhắn: “Nhà máy nước Bắc Giao”.
“Ting!”
Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, Chu Nhược Giai bưng một bát chè đậu xanh đến.
Anh vừa uống được mấy hớp, điện thoại di động truyền đến một dòng tin nhắn.
“Nhà máy nước Bắc Giao?”
Diệp Bắc Minh nhìn mấy chữ khó hiểu, cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây là một dãy số xa lạ, ai lại đùa dai vậy?
Anh hơi nhíu mày, gọi lại.
“Tút tút tút…!, Ngư Ấu Vy nằm trên đất, điện thoại văng ra ngoài ba mét.
Cô ta giãy giụa bò dậy, muốn đi lấy điện thoại.
“Rắc rắc!”
Yagyuu Itto Fuji từ nóc nhà nhảy xuống, một cước đạp bể điện thoại của Ngư Ấu Vy, hạ lệnh: “Lập tức rút lui, nơi này đã bị bại lộ”.
Ngư Ấu Vy chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói.
Ngất đi!
“Không ai nghe?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Gọi lại lần nữa thì hiển thị ngoài vùng phủ sóng.
Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này, một người đàn ông của nhà họ Diệp đi đến.
Diệp Bắc Minh biết người này, là một vị tông sư võ đạo tên là Thẩm Hạc.
Là người Thập sư tỷ phái đến phủ Diệp bảo vệ mọi người.
“Cậu Diệp, mười lăm phút trước có người xông vào nhà”, Thẩm Hạc cung kính nói.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Là ai?”
“Ba ninja Đông Doanh, bọn họ biết mình không chạy thoát được, nên tất cả đều uống thuốc độc tự vẫn rồi”, Thẩm Hạc trả lời.
Diệp Bắc Minh đứng dậy, cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh quay về mới được mấy ngày, số điện thoại cũng là mới.