“Sau này, thành phố Giang Nam, hành tỉnh Giang Nam, Long Quốc, thậm chí toàn thế giới đều là võ đài của mọi người!”
Giọng nói trầm xuống: “Bài đầu tiên, thần phục vô điều kiện”.
“Dù tôi hạ lệnh bảo mấy người đi chết, mấy người cũng phải đi chết ngay lập tức”.
Vung tay!
Một đám tướng sĩ tiến lên.
Phát cho 100 thanh niên mỗi người một thanh đao dài sáng loáng.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, chém đứt một cánh tay của mình!”
“Cái gì?”
Xung quanh xôn xao!
100 thanh niên ngơ ngác.
Vạn Lăng Phong cũng thất kinh: “Chủ nhân, cậu…”
Giây tiếp theo.
Phựt!
Có người trực tiếp ra tay.
Giơ tay chém rớt cánh tay của mình.
Sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, không có kêu một tiếng.
Mồ hôi trán tuôn ra rào rào.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Cậu tên gì?”
Thanh niên này trả lời: “Tôi tên Lưu Minh”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, quên tên mình đi, tiểu đội của chúng ta tên là tiểu đội Sát Thần!”
“Cậu là số 1 của tiểu đội Sát Thần”.
Cậu thanh niên gật đầu: “Được, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là số 1 của tiểu đội Sát Thần”.
Phựt! Phựt! Phựt!
Những thanh niên khách nhìn thấy vậy, giống như được tăng thêm hưng phấn.
Giơ tay chém xuống.
Cánh tay rơi xuống đất!
“A…”
“Hu hu…”