"Được thôi!"
Long Lăng mỉm cười phong nhã, thức thời lui về.
Hồ Chiến, Mặc Ly Trần cũng lần lượt đến mời, nhận lại đáp án y như vậy.
Đúng lúc mọi người đều cho rằng, hôm nay Nam Cung Tuyệt Vũ sẽ không khiêu vũ với bất kỳ ai, thì một giọng nói vang lên từ cửa điện: "Nam Cung cô nương, làm phiền rồi!"
"Ta có một câu muốn hỏi!"
Soạt!
"Ai vậy? Không biết điều thế, lúc mọi người đang vui nhất lại nhảy vào phá đám?" Mọi người cau mày quay đầu lại.
Nhìn về phía cửa.
Một thanh niên xa lạ bước vào.
Nam Cung Vấn Tuyết ngẩn ra: "Ai thế? Chị Tuyệt Vũ, chị quen người này à?"
Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đồng tử của Nam Cung Tuyệt Vũ co lại.
Tim cô bỗng đập thình thịch.
Một linh cảm dâng lên, người trước mắt ... cô quen, hơn nữa ... rất có thể chính
là ..
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Cô buột miệng.
Hồ Chiến, Mặc Ly Trần, còn có Long Lăng, hai người một rồng, đồng loạt nhíu mày.
Không đúng lắm.
Nam Cung Tuyệt Vũ chẳng phải nói mình không khỏe sao? Vừa rồi đã từ chối lời mời của bọn họ.
Tiểu tử này là ai? Chẳng những đột ngột xông vào, còn dám lớn tiếng giữa đám đông!
Để tránh rắc rối, Diệp Bắc Minh đã sớm thay đổi dung mạo.
"Trong Thượng Cổ Kiếm Chủng, nhóm bằng hữu của Nam Cung cô nương đã đi đâu rồi?"
Lời nói vừa dứt!
"A!"
Nam Cung Vấn Tuyết kêu lên.
Bên cạnh, Nam Cung Tuyệt Vũ càng kích động, bật dậy, ngón tay bấu chặt lấy tay vịn ghế.
Hơi thở gấp gáp!
Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
"Anh là ... Diệp công tử?" Giọng cô run lên, vô cùng kích động, không hề che dấu, ai cũng nhìn ra được sự kích động của cô.