Diệp Bắc Minh trầm ngâm.
Con Bị Hí vừa rồi thà nằm ì dưới biển còn hơn tự vùng vẫy thoát khỏi sợi xích!
Quả đúng là rất lười!
Hắn cúi xuống!
Nhìn chẳm chăm mảnh vảy Bị Hí.
"Thứ này có tác dụng gì?"
"Có tác dụng gì á? Vật này! Sức phòng ngự vô song thiên hạ!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy kiêu ngạo, nói tiếp: "Nói thế này nhé! Chỉ cần cậu không bị pháp tắc áp chế!"
"Đòn đanh đơn thuan là sức mạnh vật lý thì hầu như không thể làm cậu bị thương!"
"Không phải chứ? Mạnh đến vậy sao!"
Diệp Bắc Minh thấy khó tin.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buông một câu: "Thử là biết thôi!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh chợt sắc lạnh, khóa chặt vào vảy Bị Hí!
Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm chém xuống!
Không có chút động tĩnh, lưỡi kiếm dừng lại trên vảy Bị Hí!
"Rít! Chết tiệt!"
Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh: "Thứ này ... mạnh đến thế ư?"
Hắn dốc toàn lực chém ra một kiếm!
Không thể gây ra chút thương tổn nào lên vảy Bị Hí!
Hơn nữa, thứ này ... còn hút sạch lực phát ra từ đòn đánh, như miếng bọt biển, đánh bao nhiêu cũng đều không có tác dụng!
Sau cơn phấn khích ngắn ngủi.
Diệp Bắc Minh cất vảy Bị Hí, rồi tiếp tục tiến lên.
Ba canh giờ sau, Diệp Bắc Minh trồi lên mặt nước, đã ra khỏi phạm vi Hải Vực Lạc Lối!
Thuyền của Tần Ly vẫn neo sát bờ, hắn lên thuyền thì chẳng thấy bóng dáng Tần Ly đâu!
"Người đâu rồi?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thần niệm dò xét, cả con thuyền không một bóng người!
Bước vào khoang lớn, hắn thấy trên bàn đặt một bức thư!
"Diệp công tử, tôi đã về cùng anh tôi rồi." Chỉ một dòng chữ với nét viết mềm nại.
"Không hay rồi, Tần Ly xảy ra chuyện rồi!"
Mặt Diệp Bắc Minh trầm hẳn xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nha đầu này đuổi cũng chẳng đi, sao có thể đột nhiên roi đi? Nhất định đã có chuyện rồi!"
Hắn lập tức cho thuyền xuất phát, lao về phía nhà họ Tần!
Nhà họ Vạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!