Nơi sâu nhất Tam Giác Vàng, khắp nơi đều là súng phòng không.
Loại máy bay chở khách bình thường cũng không dám đi ngang qua bầu trời Tam Giác Vàng.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh rơi!
Trước cửa sổ sát đất khổng lồ.
Ông Long mặc đồ Đường đứng chắp tay, nhìn vương quốc của mình: “Cho tôi thêm mười năm, tôi đảm bảo quân đội của bất kỳ quốc gia nào cũng không có tư cách đặt chân vào Tam Giác Vàng”.
“Tôi sẽ trở thành hoàng đế của nơi này!!!”
Một giọng nói nho nhã truyền tới: “Vậy tôi chúc mừng ông Long trước”.
Ông Long chậm rãi quay đầu.
Ông ta mặt già nua, tóc hoa râm.
Người đàn ông nho nhã trước mắt!
Chính là Diệp Minh Viễn từ Long Đô chạy ra nước ngoài.
Vốn dĩ Diệp Minh Viễn chạy đến Cảng Đảo, sau khi biết được Diệp Bắc Minh đi Cảng Đảo, ông ta lập tức chạy đến Tam Giác Vàng.
Gặp được người bạn già này.
Ông Long cười khẽ: “Anh Diệp tài trí hơn người, chi bằng gia nhập cùng chúng tôi gây dựng việc lớn?”
Diệp Minh Viễn cười lắc đầu: “Một người né tránh đuổi giết như tôi, mất đi nơi nương tựa, có tác dụng gì chứ”.
Ông Long cười lắc đầu: “Không phải chỉ một Diệp Bắc Minh thôi sao, tôi giúp ông giết!”
Con ngươi Diệp Minh Viễn híp lại: “Người này rất lợi hại, người bình thường không giết được hắn đâu!”
Ông Long mặt đầy tự tin: “Người bình thường?”
“Không biết thợ săn thứ 277 bảng xếp hạng ngầm có tính là người bình thường hay không?”
“Bảng xếp hạng ngầm?”
Con ngươi Diệp Minh Viễn co rút.
Tim chấn động!
Bảng xếp hạng ngầm!
Một nhóm người hàng đầu thế giới.
Cho dù là Diệp Minh Viễn cũng chưa từng nghe nói đến mấy nhân vật trên bảng xếp hạng ngầm.
Ông Long gật đầu: “Không sai”.