Ánh mắt lão giả trầm xuống: “Giữ lại một phần nhân chứng sống là được rồi, những người khác từng nhìn thấy lệnh bài huyền thiết, giết hết”.
“Tránh bị gia tộc khác biết, bọn họ đến cướp sẽ gây phiền toái”.
...
Máy bay đáp xuống.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, Diệp Bắc Minh tạm thời quyết định đi Tam Giác Vàng.
Không tìm được dẫn đường.
Vạn Lăng Phong đã báo với một đoàn du lịch hai mấy người.
Do có ba người xen vào.
Đoàn du lịch vốn chuẩn bị xuất phát lại phải đợi thêm ba tiếng đồng hồ.
Đoàn du lịch hai mươi mấy người, trong đó có mười tám võ giả!
Cảnh giới tu vi đều không thấp!
Một người đàn ông Võ Linh đứng dậy, bất mãn quát: “Các người sao thế?”
“Để bọn tôi chờ các người lâu như vậy!”
“Có tiền giỏi lắm sao? Mẹ! Lãng phí…”
Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra.
Một đường kình khí bay ra ngoài!
Phốc!
Người đàn ông mở miệng bị anh chém chết, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.
“Mày!!!”
Bốn người bạn đồng hành của người đàn ông mặt đầy giận dữ.
Tất cả đều đứng dậy đi về phía Diệp Bắc Minh!
Ầm!
Diệp Bắc Minh giơ tay giáng cái tát xuống.
Đập chết cả bốn người.
Nếu đã có ý kiến với anh, giữ lại cũng phiền toái.
Giết là được!
Không phải người Long Quốc, anh cũng chẳng buồn hỏi lai lịch.