Lục Tôn vung tay lên, tính cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi!
Nhưng lại kinh hãi phát hiện, không nhấc được!
"Hửm?"
Thế là hắn nhảy sang
Bay đến chỗ kiếm Can Khôn Trấn Ngục, rồi đưa tay cầm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Nặng quá! Thanh kiếm này, ít nhất phải nặng hàng tỷ vạn long lực!"
"Sao tên đó cầm được vậy? Còn khua khua vẫy vẫy nữa!"
"Từng nhát kiếm còn nhanh đến mức khó tin!"
Lục Tôn chấn động.
Hắn ta phải vận hết sức, mới nhấc được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Còn Diệp Bắc Minh thì múa kiếm cực kỳ nhẹ nhàng!
"Anh Tôn! Tên đó là thể chất Hỗn Độn, có mỗi thể lực khỏe thôi!"
Lăng Khuynh Tiên an ủi: "Chỉ cần anh luyện thêm, sau này anh cũng có thể thoải mái vung vẩy nó!"
Lục Tôn vui luôn: "Cũng phải!"
"Từ giờ, thanh kiếm này thuộc về ta! Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!”
"Vâng! Nghe anh hết!"
Lăng Khuynh Tiên mặt mày hạnh phúc.
Trước khi đi, cô ta còn không quên đi tới trước mặt Diệp Thiên Chỉ, dẫm mấy cú lên người cô ta!
Sau đó mới hài lòng rời đi!
Một lát sau, trên đảo nhỏ này trừ mùi máu tanh ra, thì không còn ai nữa!
Hơn chục nhịp thở sau.
Vô số ma thú lao tới, vây quanh sơn cốc!
Trên trời, dưới đất, trong nước!
"Gào!''
Nhóm Lăng Khuynh Tiên vừa đi khỏi, thì nghe thấy phía sau vang lên vô số tiếng dã thú gầm rú, cả đám không kìm được rùng mình: "Ban nãy sát khí chỗ đó mạnh thế! Chắc chắn có rất nhiều tà thú bị thu hút qua rồi!"
"Không cẩn thận còn dẫn đến thú triều đấy!"
Lục Tôn nhíu mày.
Quay đầu lại coi.
"Chúng ta mau đi thôi!"
"Nếu chỗ này bùng phát thú triều, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Đám người vội vàng rời đi!
Diệp Thiên Chỉ nam trên đất, chỉ còn lại thân tàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!